41 “Xuống chuẩn bị đi. ” Khoé môi Độc Cô Tuyệt khẽ nhếch lên lạnh lẽo, mệnh lệnh thốt ra với giọng trầm trầm. Mặc Ngân Mặc Ly đồng loạt gật đầu. Mặc Ly dừng một chút rồi hỏi.
42 “Chúng tôi cũng không rõ. ” Hoa Thừa tướng và Lâm Thượng đại phu cùng nhau quay lại trả lời, trên mặt hai người cũng nghiêm trang vô cùng. “Nếu Vương gia nhà ta có chuyện gì bất trắc, Yến quốc các vị cứ chờ nước Tần chúng ta tới san bằng đi!” Gương mặt Sở Vân lạnh lẽo, giọng nói cũng tàn nhẫn thật sự.
43 Tiếng thú hoang gầm rú, tiếng cấm quân thét gào, tiếng khóc lóc vang dội, trên cái nền âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc ấy, là tiếng cổ cầm nhẹ nhàng phiêu lãng quanh quẩn, khác biệt một trời một vực.
44 Phịch, một tiếng ngã xuống vang lên. Ngựa cưỡi của Yến vương như thể cảm nhận được có một lực lượng khủng khiếp tới gần, mà bản tính trời sinh của muôn loài chính là thần phục đấng vương giả, khiến nó không tránh khỏi việc vô thức khuỵu chân xuống mà cách nào đứng thẳng tiếp được.
45 Tiếng đàn từ từ ngưng hẳn. Vân Khinh vẫn để nguyên mười ngón tay phủ trên dây đàn, quay đầu nhìn sang vị đại vương nước Yến nãy giờ vẫn đang nằm bẹp trên mặt đất nhìn cô kinh ngạc, cô lạnh nhạt thốt.
46 Trong hoàng cung nước Yến, phía Ly cung nơi Thất hoàng tử sống giờ đây rực sáng ánh đèn ánh đuốc, huyên náo nào tiếng nói cười, tiếng ban hát, tiếng diễn trò, xôn xao nhốn nháo vô cùng náo nhiệt.
47 Độc Cô Tuyệt cười lạnh. Một thằng nhãi con chưa cai sữa mà cũng đòi tranh giành với hắn sao, trẻ con nít ranh. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, không vội uống rượu mà quay qua nắm bàn tay Vân Khinh và nhìn cô.
48 Bởi Thất hoàng tử được Yến vương nhất mực thương yêu, thế nên chỉ là hoa viên nho nhỏ của một cung điện nhưng bên trong thứ nào cũng đều là trân phẩm quý hiếm.
49 Không khí thân thiết thuận hòa trong đại điện bỗng chốc đông cứng lại. Ngô trưởng lão hơi hơi sững người, rồi cười ha hả để phá vỡ sự căng thẳng. “Không thể trách con được, hẳn là đứa hậu bối của ta còn chưa nói rõ thân phận cho con, xét ra con vẫn chưa biết, mà người không biết không có tội.
50 Chiếc lồng này là thứ do gia tộc Phi Linh tự mình chế tạo nhằm để vây khốn kẻ thù bên ngoài, nào hay trăm năm qua chưa từng dùng đến, hôm nay lại được sử dụng để vây khốn Vân Khinh.
51 Trong nháy mắt, Độc Cô Tuyệt trợn mắt lên, gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng tầng tầng sát khí lạnh như băng quanh thân hắn lại dày đặc, lạnh lẽo thấu xương.
52 Mới quan tâm thốt được một lời, bên đầu bỗng vang lên tiếng gió. Một bàn tay kéo cô lên rồi nhanh chóng áp chặt đầu cô. Vân Khinh chưa kịp phản ứng, đôi môi đã chạm phải một đôi môi khác nóng rực, gắt gao ngậm lấy, cuồng nhiệt mút lấy, điên cuồng cắn lấy.
53 Hôn đủ rồi, Đôc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh, bắt đầu xem xét không gian đen kịt chung quanh, tìm kiếm cơ quan. Bốn phía một màu đen kịt, không nhìn thấy gì.
54 Chân vừa tà tà bước tới, dẫm lên vị trí cách lối vào mật thất ba phân. Bỗng nhiên quang cảnh mật thất liền thay đổi. Một trận gió mạnh ào tới, cánh cửa đá sau lưng họ nện rầm một cái xuống đất, đóng kín lối ra vào mật thất.
55 Hương hoa nức mũi, bướm lượn ong vờn, tầm mắt trải rộng thấy một cánh đồng đầy hoa, lan hồ điệp màu hồng phấn, lan hương thảo[1] màu vỏ quýt, hoa lụa màu xanh da trời[2]… đều đan xen vào nhau cùng khoe sắc.
56 Phi Lâm nghe thấy thế, duỗi tay khoác qua vai cậu thiếu niên mặt lạnh tít mắt cười. “Vẫn là Tiểu Hữu hiểu ta rõ nhất. ” Cậu thiếu niên kia lập tức trừng mắt nhìn Phi Lâm, môi mím lại.
57 Sở Vân và Mặc Ngân vừa nghe thế, đồng loạt mỉm cười. Tới Yến quốc cũng đã lâu ngày, quả đã đến lúc rời đi. “Bố trí thế nào rồi?”“Mọi việc đã sẵn sàng.
58 “Mau chữa cháy!” Giá Hiên Nghị lập tức nhảy dựng lên xông ra phía trước, vội vã mang theo thị vệ chạy tới Ly cung cách đó không xa. Sau phút ngỡ ngàng đầu tiên, đám quan văn võ trong điện cũng nhanh chóng tỉnh hồn lại.
59 Nước văng tung tóe, sóng ngầm cuộn trào mạnh mẽ, trong lòng sông ngầm ẩn sau bụi lau sậy chập trùng bóng đao ánh kiếm. Độc Cô Tuyệt vừa rơi xuống sông, còn chưa thấy bóng dáng Vân Khinh đâu đã chợt thấy hai thanh trường kiếm một trái một phải chém về phía hắn, một hướng vào tim, một lao vào cổ, tất cả đều là chỗ không thể cứu, hiển nhiên chúng đã sớm chuẩn bị.
60 Trời chợt trở lạnh, gió nhè nhẹ thổi, chỉ thoáng chốc mà đốm lửa đã lập lòe khắp bình nguyên trên dưới trăm trượng, khoảng cách mười trượng bé tẹo này cùng lắm chỉ trong chớp mắt mà thôi, họ không đủ thời gian.