21 “Trần Niệm?” “Vâng?” Cô gái dường như không tập trung, cứ nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, cần sự nhắc nhở của nhóm Trịnh Dịch cô mới có thể hồi phục tinh thần, dùng đôi mắt đen trong veo ấy nhìn họ.
22 Tà dương lưu luyến, gió đêm vỗ ngọn cây dâu tằm lay động, lá cây xào xạt. Bắc Dã ngồi trên xích đu, yên lặng nhìn Trần Niệm. Cô ôm cây chổi rơm lớn quét lá rụng, xoạt, xoạt, dưới đất lưu lại một vùng đường vân chổi mảnh.
23 “Em không biết gì cả ạ. ” Trần Niệm rũ mí mắt, dáng vẻ không có tinh thần gì. Cô trùm chiếc áo sơ mi màu xanh của cảnh sát, thân thể nhỏ gầy, giống như cây kem ăn còn dư lại trong bao kem.
24 “Em có ấn tượng với người này. ” Lý Tưởng chỉ vào ảnh Bắc Dã, vội vàng nói, “Chính là cậu ta. ” “Cậu từng thấy?” “Cậu ta luôn theo dõi Trần Niệm đó. ” Trịnh Dịch và lão Dương nhìn nhau một cái, lại nhìn thầy chủ nhiệm, người sau hỏi: “Em xem rõ rồi?” “Đương nhiên rõ ạ, em đã thấy cậu ta hai lần, lén la lén lút đi theo sau Trần Niệm, cậu ấy đều không phát hiện.
25 Trưa ngày 8 tháng 6, phụ huynh tụ tập thành nhóm chờ con thi xong. Trịnh Dịch cũng đứng trong đám đông, nhìn vẻ mặt khẩn trương lo lắng của phụ huynh xung quanh, nhìn lại mình, có hơi buồn cười.
26 Kì thi cuối cùng kết thúc, các thí sinh như trút được gánh nặng, đi trong khuôn viên trường đã bắt đầu hẹn thời gian đi hát Karaoke, đi ngoại ô chơi, đánh bi da.
27 Đêm đã khuya, cảnh sát, người bị thẩm vấn, mỗi người đều mệt rã rời. Đang chịu đựng, xem ai chịu đựng thắng ai. Hai người trẻ tuổi, đơn bạc, gầy yếu, bản chất lại cứng rắn.
28 Thiếu niên Bắc Dã chỉ khẽ lắc đầu một cái, nói: “Em ấy không giết người. ” “Anh đã tính sai một điểm duy nhất —— em ấy không giết người. ” Cậu nói, “Cảnh sát Trịnh, điểm này, tôi rất khẳng định.
29 Trần Niệm về đến nhà, tắm rửa gội đầu, thay bộ váy sạch sẽ. Cô tìm cuốn từ điển Oxford, hoa nhĩ hoàn phơi khô bay ra rơi xuống trên bàn. Một lớp thật mỏng, màu hồng nhạt, trong suốt, ở trên có đường vân mảnh.