61 Địa phủ là nơi chí âm, sinh vật trên thế gian không thể dễ dàng tiến vào, bất quá việc này quan hệ đến sinh tử của Du Thanh cùng với tương lai của hai người, nên Bạch Lê ngược lại lại thông minh hơn so ngày thường rất nhiều, tìm hộ gia đình có người sắp tắt thở, ngồi chờ trên nóc nhà, rất nhanh liền nhìn thấy hai tên Hắc Bạch vô thường tiến đến dẫn hồn.
62 Lúc này mới vừa qua giờ tý, Bạch Lê cũng đã đi được hơn một nửa ban đêm rồi, bởi vì trong ngực trống rỗng nên Du Thanh rất khó đi vào giấc ngủ, thật vất vả ngủ được một lát thì lại gặp ác mộng liên tục, sau khi bừng tỉnh liền nhìn sang đồng hồ nước, trong lòng càng lo sợ bất an, vội vàng xốc chăn xuống giường.
63 Không Hoa vẻ mặt lo lắng vọt vào đại điện, nhìn thoáng qua Bạch Lê, lắc đầu thở dài một tiếng, tiến lên vài bước vừa muốn thay hắn cầu tình với Thiên đế, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một mảnh ồn ào náo động.
64 Thiên đế bị tức đến sắc mặt trắng bệch, lỗ mũi muốn phun lửa, thân mình run rẩy tức đến khó thở mà chỉ vào Du Thanh đang đứng phía ngoài kia, lớn tiếng quát:” Đang êm đẹp tự nhiên không chịu làm thượng tiên, chỉ vì một chữ sắc mà lại dám nghĩ xằng bậy muốn làm hại chúng sinh, hành vi như thế quả thực là đã tẩu hỏa nhập ma! Các ngươi mau mau tróc nã đôi yêu ma tà ác này đem về quy án, bất kể sống chết!”.
65 Lưới trói tiên nở rộ một màu vàng kim chói mắt, nhanh chóng kéo hai người đang bị trói chặt vào đại điện, chúng tiên gia tất cả đã trở về vị trí cũ, đứng thành hai hàng, đáy mắt cũng không còn hờ hững như lúc trước nữa, có lẽ vì thấy cuộc chiến quá mức rung động, lúc này sắc mặt đều có chút hiện ra vẻ đồng cảm, tiếc hận.
66 Vừa nghe thanh âm mang theo linh khí cường đại này, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, một ít người lớn tuổi rất nhanh liền nhận ra người tới, trẻ tuổi một ít thì có chút hoảng sợ, bởi vì linh lực người này cực mạnh, chỉ sợ mọi người ở đây dù có hợp lại cũng không sánh bằng, thật sự đoán không ra là thần thánh phương nào.
67 Bạch Lê và Du Thanh cùng nhau trở lại nơi đã từng ở trên thiên giới, nhìn một biển hoa hồng thắm, những mảnh lá rụng trên bàn cờ, tư vị trong lòng khó có thể phân biệt được.
68 Du Thanh cùng Bạch Lê cách năm ba ngày trở lại thiên giới thăm sư phụ, mỗi lần ở lại liền ở bảy tám ngày, sau đó lại xuống thế gian đi chung quanh du ngoạn, mỗi ngày sống đến thập phần tự do tự tại.
69 Công chúa được gả cho, Trương Nguyên Tài cười thành tên ngốc, đêm động phòng, xốc lên khăn voan đỏ của nương tử, nhìn đôi mắt ướt át tràn đầy nhu tình cùng với đôi môi đỏ thắm kia, chỉ cảm thấy như say như túy, mơ màng đến lợi hại, lăng đầu lăng não nhìn chăm chú khuôn mặt rạng ngời xinh đẹp kia cả nửa ngày cũng không có động tác.
70 Giang Nam mười bảy năm trước, khi nhắc đến Tiết gia thì có thể nói là không người không biết, không người không nghe. Tiết gia tại đây là một hào môn nổi danh nhất, không chỉ nhà rộng nghiệp lớn, gia cảnh giàu có, hơn nữa đời đời đều lấy chữ Thiện làm gốc, lúc nào cũng tiếp tế giúp người.
71 Tiết Thường mười bốn tuổi thì cửa nát nhà tan, dù cực kỳ bi ai nhưng lại dị thường tỉnh táo, sau khi thấy rõ thái độ của Tri phủ thì trong lòng liền như gương sáng, biết kẻ thù nhà mình là những kẻ Tri phủ muốn bảo vệ, tóm lại là rắn chuột một ổ, cùng một giuộc với nhau cả thôi.
72 Trở lại Giang Nam sau mười bảy năm xa cách, vừa đến nơi thì ngay lập tức tìm được chỗ ở của Tiết gia năm xưa nay đã được trùng kiến lại, Tiết Thường thu lại một thân khí thế bức người, khóe môi giương lên một độ cong thản nhiên, ý cười trên nét mặt bình tĩnh mà ôn hòa.
73 Cây vợt vớt cá rất nhanh được mang đến bên hồ, tôi tớ lại rời đi ai nấy làm chuyện của mình.
Tiết Thường dưới ánh mắt khó hiểu của Vân Tê mà đưa sang cho hắn một cây, trong tay mình cầm một cây, vén vạt áo ngồi xuống mép thuyền, đưa mắt tuần tra trong nước một phen, thấy dưới những phiến lá sen có đủ loại cá chép với nhiều màu sắc khác nhau đang bơi đến khoan khoái, nhướn mày cười : ” Đêm nay sẽ ăn cá chúng ta bắt được ! “
Câu cá thì ngược lại thường xuyên có, còn việc bắt cá thì cho tới bây giờ chưa thấy hắn làm.