21 Vào đêm, hai người thập phần ăn ý mà ngủ chung một chăn. Bạch Lê do có kinh nghiệm say rượu đêm hôm trước nên có thêm can đảm, vậy là theo thói quen nhích sát vào bên người Du Thanh, ôm thắt lưng hắn, thấy hắn không phản đối chút nào, trong lòng mừng thầm.
22 Ra khỏi thành Lâm Dương, một đường đi này lại mất rất nhiều thời gian, đợi khi hai người đến kinh thành thì trời đã vào đông khắc nghiệt.
Kinh thành phồn hoa thì không cần phải nói, nhưng nếu so với thành Lâm Dương thì càng thêm trật tự ngay ngắn hơn, dù sao cũng là dưới chân thiên tử, làm việc gì đều bị trói buộc bởi nhiều quy củ, nhìn từ bên ngoài vĩnh viễn chỉ thấy một mặt ngăn nắp xinh đẹp.
23 Bạch Lê giương mắt, không chớp mắt mà nhìn hắn, con ngươi thủy nhuận hàm chứa ẩn ẩn chờ mong, lại khẩn trương không nói nên lời, chỉ là không biết làm sao, thấy hắn đột nhiên cười rộ lên, ý cười ôn hòa tràn ra từ đáy mắt tựa như nước suối hòa tan tất cả sự thâm thúy vốn có.
24 Tiến vào Tiết phủ, đi qua chính sảnh phía trước, phía sau tổng cộng có ba sân viện, mỗi viện đều có hơn mười gian phòng, mấy người Du Thanh đến đây còn sớm, được an bài ở viện đầu tiên về phía tây, phía đông là nơi các thí sinh đến sớm hơn ở, trong viện trồng nhiều cây sồi xanh, mai vàng, xanh hồng lần lượt đan xen, tại trời chiều mùa đông tỏa ra bừng bừng sức sống.
25 Hoàn cảnh Tiết phủ thập phần không tồi, nếu là vào mùa xuân thì nhất định sẽ điểu ngữ mùi hoa, ăn xong cơm chiều liền túy ý đi dạo trong viện, nhìn sắc trời tựa hồ là muốn hạ tuyết, nếu là hạ tuyết, mai vàng trong viện này hẳn là sẽ càng thêm đẹp mắt.
26 Thời gian vài ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền đến đêm ba mươi. Sáng sớm mở cửa sổ hướng đình viện nhìn qua, chỉ thấy bên ngoài bông tuyết bay tán loạn, trên mặt đất tích lại một tầng màu trắng thật dày, nụ hồng cánh mai bao bọc trong một chiếc áo khoác tố sắc hiện ra vài phần tươi mới kiều diễm.
27 Tiết phủ phía sau là sơn phía trước là thủy, vị trí thật tốt, vị trí của bọn họ lúc này có thể xem như là phía sau núi của Tiết phủ, phía trước cách đó không xa có một dòng suối nhỏ cong cong uốn lượn, mặt nước chỉ có một tầng băng mỏng manh, muốn lấy nước thì cực kỳ thuận tiện.
28 Bạch Lê lúc trước tập trung hạng nặng tinh thần vào trên người Du Thanh, sớm đã đem mỹ thực mình yêu nhất vứt lên chín tầng mây, lúc này quay đầu nhìn động tác trên tay hắn, mới bỗng nhiên cảm thấy mùi vị nồng đậm chui vào trong mũi, lập tức bắt đầu hứng thú phấn khởi lên, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm khối đen tuyền trên mặt đất:” A Thanh, ta chưa từng ăn gà hoa!”.
29 Bạch Lê thấy hắn gật đầu đáp ứng, biết hắn nơi chốn đều cưng chìu và nhượng nhịn mình, không khỏi vui mừng trong lòng, hướng hắn cười cười liền cầm bầu rượu uống một ngụm lớn, thấy hắn nhăn mày, thần sắc lộ vẻ lo lắng, tâm tình vui đùa phát ra, tựa hồ cố ý muốn xem bộ dáng hắn sốt ruột vì mình, lại ngẩng đầu lên ừng ực uống hai mồm to.
30 Đôi mắt Bạch Lê phiếm sương mù, cảm giác tai của mình bị nhéo một chút, vô thức mà phủi phủi, lại lắc lắc đầu né lỗ tai tránh khỏi tay hắn, hàm hồ nói:” A Thanh…ngứa “.
31 Bạch Lê nghe giọng điệu hắn nói không có gì khác với lúc bình thường, đại đại thở phào một hơi, mặt mày hớn hở lên, một tay ôm chặt lấy hắn:” A Thanh! Ngươi cũng tỉnh rồi?”.
32 Tiết Thường tựa lưng vào ghế ngồi, cười hướng quản gia nhìn thoáng qua, rũ mắt phủi phủi tay áo, hỏi:” Hôm qua có chuẩn bị cho phủ một chút pháo? Trải qua có náo nhiệt không?”
“ Theo phân phó của chủ tử, có chuẩn bị pháo, trải qua cũng rất là náo nhiệt, những thư đồng kia cũng rất có khả năng, làm ra đồ ăn cực kỳ phong phú”, quản gia nhìn thần sắc Tiết Thường, nói tiếp:” Bất quá hôm qua Du công tử cùng thư đồng của hắn qua năm mới ở bên ngoài, đến khi đi nghỉ ngơi mới trở về”.
33 Bạch Lê đang chìm đắm trong việc hưởng thụ những cái khẽ vuốt tràn ngập thương tiếc, bỗng nhiên cảm giác được lưng bị buông lỏng ra, độ ấm nóng biến mất, nghi hoặc mà mở mắt ra, thấy hai hàng lông mày của Du Thanh nhíu chặt giống như đang thống khổ, nhất thời bị dọa một trận hết hồn, cầm lấy tay hắn khẩn trương hỏi:” A Thanh, ngươi làm sao vậy?”
Du Thanh cúi đầu chịu đựng một lát, chỉ cảm thấy các loại hình ảnh bỗng nhiên hiện lên trước mắt, nhưng một cái cũng thấy không rõ, chờ cho cảm giác mê muội dần dần biến mất, trong lòng không hiểu sao mà dâng lên một cỗ cảm xúc ảm đạm đau thương.
34 Bạch Lê có chút không rõ đối với sự trầm mặc của Du Thanh, cho nên lại sa vào ánh mắt chứa đựng sự quý trọng trìu mến đến cực điểm của hắn, híp mắt hướng hắn cười rộ lên, hai má cọ cọ lên lòng bàn tay hắn, chồm qua hôn lên môi hắn một hơi.
35 Từ sau khi biết được Bạch Lê ngốc hồ hồ mà thủ hộ mình ngàn năm, Du Thanh hận không thể đặt hắn lên đầu quả tim mà gắt gao ôm chặt, nguyên bản cũng đã yêu thích hắn đến cực điểm, hiện giờ lại nhiều thêm một phần áy náy cùng đau lòng, sự sủng nịch đối với hắn một ngày càng sâu hơn một ngày.
36 Hai người lại đi vài bước, dừng lại ở đoạn cao nhất trên chiếc cầu hình vòm. Phong cảnh nhìn thấy ở nơi cao dĩ nhiên là bất đồng,, nhìn trước nhìn sau, nhìn thấy đó là những dải hoa đăng rực rỡ liên tiếp cùng bóng người lay động, mặc dù người người đều ngưỡng mặt nhưng cũng không thể thấy rõ thần sắc, lờ mờ, có một phen ý nhị mông lung khác biệt.
37 Chính nguyệt ngày mười sáu, trời còn chưa sáng, Du Thanh cùng Bạch Lê liền sớm rời giường. Bánh trôi gói vào tiết Nguyên tiêu còn thừa rất nhiều, liền nấu một ít làm điểm tâm.
38 Sắp tới cửa trường thi là lúc khí tức Bạch Lê đột nhiên biến mất tăm mất tích, thần sắc Du Thanh lạnh nhạt mà cùng đi đến cửa với những người khác, nhưng trong đầu lại tựa hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng vội vàng chạy ra của hắn, không hỏi hiểu ý mà mỉm cười.
39 “A Thanh?” Bạch Lê bị động tĩnh của hắn làm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng đứng lên:” Ngươi làm sao vậy?”
Du Thanh nhìn đôi mắt mê mê hoặc hoặc của hắn, lại không giấu được sự lo lắng, trong lòng vừa trướng vừa đau, một tay ôm sát hắn lại, từ từ nhắm hai mắt, chân mày nhíu chặt:” Tên ngốc….
40 Khí hậu ấm dần, cành liễu đâm chồi, trăm hoa ngàn thảo (*) đều từ từ khôi phục sức sống.
Thi Hội càng ngày càng tới gần, Du Thanh lại ôm tâm sự trong người, tuy rằng mặt ngoài nhìn không khác ngày thường, nhưng mỗi ngày khi đọc sách viết chữ vẫn là không nhịn được mà có chút thất thần, trong lòng luôn nghĩ đến ấn ký hoa mai trên lưng Bạch Lê kia.