41 Mãi đến sau khi trọng tài thổi còi ra hiệu dẫn bóng hữu hiệu, phần lớn mọi người mới hồi phục lại tinh thần, tất cả đều có cảm giác mơ hồ. Tỷ số 3:3, hai đội lại trở về nơi xuất phát.
42 -Cú sút giết người! Huyết Hổ khẽ hô một tiếng, khuôn mặt không kiềm nổi hưng phấn, nhếch miệng không ngừng cười khúc khích. Lại nhìn thấy cú sút giết người của thiếu gia rồi, oa ha ha ha! Nhớ năm đó thu phục bang Hồng Sà, thiếu gia cũng một người một banh hạ mười mấy tên cao to phe đối phương cơ mà! -Cú sút giết người? Lâm Quai Quai khẽ run lên, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi hình dáng hắn.
43 Đây không thể nghi ngờ là một ngày điên cuồng, tất cả mọi người đều nhớ kỹ cái tên Thường Nhạc. Một vài người quay được quá trình trận đấu thì không ngừng hưng phấn, trận đấu kinh tâm động phách như vậy phát lên trên mạng, sẽ khiến tiếng vang như nào nha… Đáng tiếc chính là sau này lại xảy ra một truyện vô cùng kỳ quái, video upload lên mạng đều vô cùng ly kỳ mà bị hacker tấn công phá sạch.
44 -Hoàng Dật Nhiên chuyển trường rồi hả?Thường Nhạc khẽ mỉm cười, chuyện này đã nằm trong dự liệu của hắn. Cao Tiếu gật gât đầu, rất bựa nói:-Thánh Mahler ơi, cái thằng kia đã bị vô cùng nhục nhã, không lăn lộn nổi ở học viện Kiêu Tử nữa, nghe nói đã ra nước ngoài rồi.
45 -Năng lực?Cao Tiếu giật mình, không hiểu hỏi:-Năng lực gì?-Móa, còn dám giả ngu với bản thiếu gia!Thường Nhạc cốc đầu Cao Tiếu một cái:-Đương nhiên là năng lực thao túng gió của anh!-A? Chuyện này cậu cũng biết?Giọng điệu của Cao Tiếu tuy cường địa hóa nhưng vẻ mặt lại không lộ ra khiếp sợ.
46 Gặp nhau khó cũng đừng nản, dừng xe làm tình trong rừng phong muộn. Xóa xóa tẩy tẩy lại lẫn lộn, giọt lớn giọt nhỏ nhỏ khay ngọc. Rút đao tuyệt tự lại càng dài, tiếp tinh mất hồn hồn càng lẫn.
47 Dường như trong tất cả mọi chuyện đều có sự sắp đặt, cũng giống như Thường Nhạc mỗi khi gặp mặt đều ức hiếp cô gái này, mà cô gái cũng đã quen bị Thường Nhạc ức hiếp.
48 Giáo viên xinh đẹp trên giảng đường kia ước chừng tầm 24~25 tuổi ánh mắt nghiêm khắc nhìn Thường Nhạc, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp mê người và dáng người dong dỏng kia thì thứ đập vào mắt người ta nhất chính là bộ ngực tiếu ngạo giang hồ kia rồi.
49 Suốt dọc đường đi cả hai đều không nói chuyện gì, mỗi người đều mang những suy nghĩ riêng. Tần Uyển nghĩ xem lát nữa sẽ làm cách nào để giáo huấn nam sinh này, chế độ bây giờ không thể dùng cách xử phạt thể xác học sinh, mà không biết chừng còn bị học sinh xử lại.
50 Shall pare thee to a summer’s day?Thou art more lovely and more temperate:Rough winds do shake the darling buds of may,And summer’s lease hath all too short a date:Sometime too hot the eye of heaven shines,And often is his plexionn dimm’s,And every fair from fair somtime delines,By chance or nature’s changing course untrimm’d,But thy eternal summer shall not fadeNor lose possession of that fair thou owest,Nor shall Death brag thou wander’st in his shade,When in eternal lines to time thou growest:So long as men can breathe or eyes can see,So long lives this and this gives life to thee.
51 Đột nhiên bị hôn như vậy Tần Uyển có chút cảm giác mê muội, thân thể mềm mại run rẩy, đầu óc tái nhợt, thành luỹ trong lòng cô như bị một lực lượng vô hình đánh tan.
52 Cảm thán xong, Thường Nhạc lại tiếp tục vùi đầu, đồng thời cũng nảy sinh một quyết định. Giống như ngày trước lúc đối phó với Giang Hoán Sa, Thường Nhạc cho rằng đối phó với loại phụ nữ cao ngạo như Tần Uyển đây nhất định phải đem gạo nấu thành cơm rồi mới nói.
53 Hai vị thầy giáo kia lúc này đã nói tới NBA, lại nói từ bóng rổ đến những cô gái xinh đẹp của làng quần vợt Nga. Cuối cùng hai người lại quay trở lại đề tài Tần Uyển.
54 Gió xuân thổi bay tócEm làm lay động lòng tôiSấm mùa xuân làm tỉnh giấc nồng. Tỉnh dậy rồi khó lòng ngủ tiếp. Mưa xuân phẩy nhẹ trên vai.
55 Thường Nhạc trong đầu vọng lên hàng loạt từ ngữ, hàng trăm ngàn câu thơ, vô số những câu nõi bất hủ để hình dung vẻ đẹp thiếu nữ đua nhau thoáng hiện trong đầu nhưng cũng không tìm ra từ nào thoả đáng để miêu tả hai cô gái này.
56 Như những gì hắc y nhân nói, hoa tỷ muội đều không nghĩ tới Thường Nhạc luôn luôn rầm rĩ trong ấn tượng không ngờ lại có thể như vậy, mức độ dã man của chuyện này giống với bệnh liệt dương đều khiến người ta mở rộng tầm mắt, hơn nữa một khắc này biểu hiện ra ngoài vô cùng ngại ngùng căn bản không giống đang ngụy trang, khiến chị em Hoa Nhã Thi đều không kìm lòng được mà ngẩn ngơ.
57 Trong nháy mắt lúc Thường Nhạc quay đầu lại, Vũ Thì Tình cảm giác như trong lòng có thứ gì đó bị xúc động thật sâu. Dù không rõ tại sao mình lại gọi hắn lại, nhưng hiện tại cô cho rằng việc này không quan trọng, bởi vì cô cảm thấy việc mình bị giữ lại đây là đáng giá!Dưới ánh chiều tà, vẻ mặt Thường Nhạc không kiềm chế được có chút chán chường, giống như chỉ liếc hắn một cái, lại làm cho người ta cảm thấy toàn bộ tro bụi của thế giới này chìm xuống dưới.
58 Đưa tay ra lay lay trước ánh mắt đang sáng ngờ của Vũ Thời Tinh, cái khăn tay lau nước mắt sũng nước còn kẹp trên ngón tay giữa, nhìn rất giống tú bà trong kỹ viện thời cổ đại, Thường Nhạc hỏi:-Tình Nhi, cho phép tôi mạo muội hỏi em một câu, tôi đã thông qua khảo hạch chưa?Vũ Thì Tình theo bản năng gật gật đầu, đột nhiên nghe ra kiểu xưng hô ‘Tình Nhi’ vô cùng thân thiết, khuôn mặt xinh đẹp không kìm được mà đỏ thẫm, sự bối rối này quyến rũ đến mê người, nửa ngày nói không ra lời.
59 Nhìn số hiển thị trên màn hình, là Tả Thủ gọi tới, Thường Nhạc áy náy cười với Vũ Thì Tình, xoay người ấn nút nhận điện thoại. -Thiếu gia…Giọng nói của Tả Thủ vẫn có vẻ rất tỉnh táo như trước, nhưng trong sự bình tĩnh lại lại mơ hồ lộ ra chút âu lo.
60 Ở phía chân trời kia có một quả cầu thật lớn rơi xuống ngọn cây, rất lớn, rất đỏ, rất sáng, núi xa nước gần đều tắm trong một tầng ánh sáng màu đỏ, say mê dưới trời chiều vô tận.