81 Thấy vậy Liễu Thiên định bỏ xuống nhưng hắn lại nghĩ lại.
Dù sao hắn đến đây cũng để mua vài thứ làm kỷ niệm, mà thanh tiểu kiếm này lại có duyên với hắn thôi thì cứ mua vậy.
82 Chỉ một câu ngắn gọn nhưng có vẻ rất đủ nghĩa. Mọi người nghe thấy đều lục tục đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo chuẩn bị kỹ càng lại mọi thứ. Tất cả đều biết đã đến giờ khởi hành!
Hai người Liễu Thiên cũng tập trung nhìn về hướng mấy người vừa đến kia.
83 “Tại sao gã đó lại tấn công Phương Hồng thành rồi để mất mạng nhì?” Đoàn Linh Hiên nhíu mày hỏi.
“Cái này thì ta cũng không rõ!” Lão giả kia lắc đầu vẻ mặt mê muội nói.
84 Lúc này, thấy Liễu Thiên hứng thú thì Hứa Vĩnh Thiên không thể dừng lại mà vẫn tiếp tục giảng giải những gì gã biết.
“Do Huyền vực này được các vị đại năng bày bố nên khi di chuyển qua đây sẽ không gây ra những phản ứng phụ như khi đột phát không gian nữa.
85 Theo xuy đoán của Liễu Thiên thì miếng ngọc này đầu tiên xuất ra từ mỏ khoáng thạch nào đó. Sau đó được nghệ nhân chế tác thành ngọc bội sau đó được một gia tộc lớn sở hữu.
86 Căn phòng của hắn rộng tầm năm mươi mét vuông, sàn nát đá hoa cương đen như mực, tường một màu xanh trắng, mành mành khăn lụa vải thêu vèm cửa đầy đủ, lóc nhà cũng được đục đẽo tỷ mỉ, sơn son thếp vàng, tất cả đều được trang trí lộng lẫy.
87 “Ài!” Liễu Thiên thở dài quay người đi vào trong phòng.
Đoàn Linh Hiên thì gương mặt vui vẻ chạy nhảy từ hết nơi này đến nơi khác.
Nàng đang chạy ra một hoa viên lớn của Hoàng Cung.
88 Thấy bộ dạng thất thố của Liễu Thiên, cung nữ kia cười tủm tỉm nói: “Tiểu nữ có ăn thịt ngài đâu, chỉ đến tắm cho ngài thôi mà!”
“Vậy thì kỳ lưng giúp ta vậy!” Liễu Thiên thần ra hơi đỏ mặt, ngay tức khắc hắn nằm quay vào trong để lưng hướng ra chỗ cung nữ kia nói.
89 “Được! Lần này đến đây thì hãy ở lại chơi vài ngày!”
Đồng Xuyên kéo Liễu Thiên vào trong nhà vừa đi vừa nói: “Chỗ ta tuy không có gì đặc biệt nhưng nếu muốn nghỉ ngơi thì đúng là nơi hiếm có trên đời.
90 Chiều tối, Liễu Thiên vừa tắm xong ngồi tu luyện tầm hơn một canh giờ thì được Hứa Vĩnh Thiên gọi đây ăn cơm. Sau một màn trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên thì cuối cùng Liễu Thiên cũng được kéo lên Cửu Cửu Vân tháp này.
91 “Ta không thích làm sư phụ của người khác! Cứ xưng hô như trước là được!” Đồng Xuyên lão giả nhăn mày đáp.
“Vậy được! Bây giờ đại ca chuẩn bị đi, đệ đi ra ngoài luyện tập chút!” Liễu Thiên liền đứng dậy nói.
92 “Thánh vực rất ít khi xuất hiện, trong đó nguy hiểm vô số nhưng cơ duyên cũng nhiều không kém nên nếu một người có thể sống sót trở ra thì con đường tu luyện sẽ rất xán lạn!” Hứa Vĩnh Thiên vẻ mặt hâm mộ nói.
93 Lúc này, những văn tự cổ kia vẫn đang di chuyển xoay tròn bên trong quang cầu kia. Đại đồ bên dưới vẫn sáng như cũ, thái cực đồ ở trung tâm vẫn không có gì thay đổi.
94 Lại nói thì nguyên nhân của việc tập luyện trong phòng là do Liễu Thiên không muốn đánh động người khác. Chứ phòng có rộng hơn nữa thì Liễu Thiên cũng thích hít không khí ngày mới hơn.
95 Liễu Thiên hai mắt nhắm liền, miệng thỉnh thoảng nhấp nhấp vài cái, nhìn có vẻ rất dễ chịu. Lúc này hắn chắc đang có một giấc mơ rất đẹp.
Đồng Xuyên đừng nhìn Liễu Thiên một lúc lại thở dài nói: “Ài! Tuổi trẻ thật thoải mái!”
Lão nói xong thì từ trong mi tâm của não bắn ra một luồng sáng thẳng vào trong đầu Liễu Thiên.
96 Hai người Liễu Thiên xen qua đường phố đông đúc tiến sang một vùng yên tĩnh hơn. Nơi đây không còn thấy hàng rong nữa, cũng không còn hàng vỉa hè. Ở đây, hai bên đường phố đều là những cửa hàng lớn nhỏ san sát nhau.
97 “Đại ca đã xong việc rồi à?” Liễu Thiên mỉm cười hỏi.
“Đệ vừa đi đâu về vậy?” Hứa Vĩnh Thiên không trả lời mà lại hỏi lại Liễu Thiên.
“Đệ vừa từ chỗ Đồng đại ca về!” Liễu Thiên thản nhiên đáp.
98 Hai người Liễu Thiên thì không hề quan tâm đến những lời ba hoa của gã trưởng quầy mà nhìn ngắm một lượt các loại binh khí cổ được cheo dựng trong cửa hàng.
99 Nói xong tên này liên đẩy ghế ra hướng về cái đài cao kia đi đến. Liễu Thiên thấy vậy cũng thản nhiên theo sau, hai người Hứa Vĩnh Thiên và Thạch Phương cũng đứng dậy đi theo.
100 Thấy vẻ mặt tức giận cùng buồn bực của Liễu Thiên, Hướng lão bá kia lại cười nói:
“Dù cả nước bất kỳ chỗ nào cũng có người của Kỳ Nhân các đóng quân nhưng nhân thủ cũng có hạn nên không thể ở thành nào cũng có cao thủ được.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 24