61 Liễu Thiên nhìn thanh kiếm của mình thầm đánh giá nó.
Đối với hắn thì mấy cái yêu cầu với kiếm kia chỉ là gợi ý mà thôi. Một người dùng một thanh kếm mềm nhưng có nguyên thần cực mạnh cũng có thể đâm thủng cả sắt thép.
62 Quay lại trong đan điền của Liễu Thiên thì sau mỗi một vòng tuần hoàn sẽ có một lượng “sơ nguyên” được cô đọng với kích thước nhỏ hơn được đưa về đan điền.
63 Hà Minh nghe vậy liền suy tư một lúc rồi nói: “Ở cảnh giới Linh Cơ đệ tam trọng thì ta tầm ba tháng là có thể đột phá! Nhưng nếu có linh dược, đan dược như bây giờ thì chắc chỉ mất hai tháng mà thôi!”
“Xem ra cũng xấp xỉ như mình, có điều họ đã đi quá xa rồi!” Liễu Thiên nghe vậy thì gật đầu tự nhủ.
64 Người này là một người có thân hình cao lớn, người này mặc một bộ đồ có cách thiết kế nhìn rất lạ so với những người thời này đang mặc. Nhìn lên gương mặt của người này thì mái tóc để xõa đã che đi nửa gương mặt nên chỉ nhìn thấy có cái miệng với chòm râu dài đang đung đưa trước gió.
65 “Tất cả những cửa hàng lớn đều thuộc quyền sở hữu của tông môn hết. Tiền trang cũng nằm trong đó, tiền trang này là nơi mọi ngươi có thể gửi tài sản của mình vào.
66 Mà theo những gì trung niên gầy gò biết thì Tích Thân thuật này bá đạo vô cùng, nó không chỉ tạo ra một bộ hóa thân giống hệt bản thể mà còn có sức mạnh ngang với bản thể, cùng với đó là việc Tích Thân thuật tạo ra một bản sao tồn tại vĩnh viễn cùng bản thể chứ không mất đi khi dừng thi pháp.
67 Chỉ một câu ngắn gọn nhưng có vẻ rất đủ nghĩa. Mọi người nghe thấy đều lục tục đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo chuẩn bị kỹ càng lại mọi thứ. Tất cả đều biết đã đến giờ khởi hành!
Hai người Liễu Thiên cũng tập trung nhìn về hướng mấy người kia.
68 Người già kia là một lão giả râu tóc bạc phơ, trên mặt nhiều nếp nhăn, lão thân mặc một bộ xam y cũ kỹ, trên tay cầm theo một cuốn sách có bìa rất cũ.
69 Liễu Thiên vừa đi vừa nghe, đồng thời cũng suy nghĩ những thứ vừa tiếp thu được.
Mà Hứa Vĩnh Thiên thì không thể dừng lại mà vẫn tiếp tục giảng giải những gì gã biết.
70 Rất nhanh Liễu Thiên chạy qua khu sân tập đi đến mấy dãy nhà cũ của chấp sự trong cung.
“Hai tên kia thấy mình yếu kém nên đã nghĩ ra cách này để khiến mình thấy tủi thân mà phấn đấu! Hài! Thế nhưng chỉ phấn đấu thôi liệu có đủ không?” Liễu Thiên lúc này đã chậm lại, vừa đi vừa nghĩ.
71 Liễu Thiên đi lại gần bồn tắm thì thấy trên mặt nước trong bồn có những cánh hoa nhỏ, nước có có màu hơi nâu, bồn nước bốc lên một mùi thơm rất dễ chịu.
72 Liễu Thiên khi này suy tư một chút rồi liền lắc đầu từ chối: “Thuyền nhỏ vậy hay là thôi đi, ta cũng không muốn làm phiền nhã hứng của tiền bối. ”
“Thuyền nhỏ là không chứa được hai người sao?” Giọng nói từ trên thuyền lại phát ra, âm thanh xuyên thẳng và vang vọng trong đầu Liễu Thiên khiến hắn trợt nhận ra mình đã suy nghĩ sai lầm.
73 “Ừm! Tên tiểu tử này rất được, mai sau chắc chắn có tiền đồ!” Đồng Xuyên gật đầu rồi vỗ vai Liễu Thiên khen ngợi.
Liễu Thiên liền thở dài khẽ cười nói: “Hai vị đại ca quá khen rồi, tương lai phía trước khó nói lắm.
74 Liễu Thiên nhảy lên cao hơn mét, lao về đằng trước mấy mét mới rơi xuống. Khoảng cách thì xa hơn nhiều so với việc bật nhảy không dùng nguyên thần, có điều là hắn tiếp đất không được tốt cho lắm.
75 “Được!” Đoàn Hiên Linh hai mắt sáng lên rất nhanh đáp ứng.
Điều này làm cho Liễu Thiên chố mắt lên, hắn há hốc mồm ngạc nhiên hỏi: “Thế nào mà lại đồng ý ngay được, ta còn tưởng ngươi phải xin phép tổng quản chứ?”
“Cái này…, à tổng quản đại nhân sẽ đồng ý thôi, dù sao cũng là phục vụ đại ca mà!” Đoàn Linh Hiên liền giật mình thất thố ấp úng nhưng sau đó vẫn giải thích khá hợp lí.
76 Chém là dạng tấn công từ nhiều hướng đến kẻ thù, dạng này dùng sát thương chính là lưỡi kiếm. Lực chém phải mạnh, độ nặng của kiếm phải đủ, kiếm không cần sắc bén lắm nhưng phải cứng cáp.
77 “Muốn cược gì đây? Không mang mạng ra đặt thì ta sẽ chơi!” Liễu Thiên thấy vẻ suy tư của Đoàn Linh Hiên suy tư như vậy liền cười cười nói.
“À! Đúng rồi! Người thua sẽ phải thực hiện một đề nghị của người thắng!” Đoàn Linh Hiên kêu lên một tiếng rồi vẻ mặt đắc ý nói ra điều kiện đặt cược.
78 Hà Minh nghe vậy liền suy tư một lúc rồi nói: “Ở cảnh giới Linh Cơ đệ tam trọng thì ta tầm năm sáu tháng là có thể đột phá! Nhưng nếu có linh dược, đan dược như bây giờ thì chắc chỉ mất ba tháng tháng mà thôi!”
“Xem ra cũng xấp xỉ như mình, có điều họ đã đi quá xa rồi!” Liễu Thiên nghe vậy thì gật đầu tự nhủ.
79 Thấy vậy Liễu Thiên định bỏ xuống nhưng hắn lại nghĩ lại.
Dù sao hắn đến đây cũng để mua vài thứ làm kỷ niệm, mà thanh tiểu kiếm này lại có duyên với hắn thôi thì cứ mua vậy.
80 Đi vào thành, Liễu Thiên thấy tòa thành này tuy không đông đúc như hôm nhập tông nhưng cũng rất nhộn nhịp. Trên đường người người qua lại, các cửa hàng san sát, các loại biển hiệu đủ màu sắc kích thước.