41 “Đây chẳng phải là bộ kiếm pháp không thể tu luyện sao? Cuốn này cần quá nhiều yêu cầu khắt khe, ta nghĩ ngươi cũng không thích hợp để luyện! Nó chỉ giành cho những ai thực sự đam mê và giành hết thời gian cho kiếm đạo mà thôi!”
Liễu Thiên lắc đầu mỉm cười nói: “Cuốn này khá hợp với ta, kiếm pháp cũng như tính cách, ta thích cuốn này!”
“Nhưng giới thiệu của nó cũng đã nói rằng nó nó vừa khó luyện lại không có tính chiến đấu cao nên không có tên còn gì? Mà phía sâu hơn bộ kiếm pháp này quá khó hiểu và không rõ ràng, không những thế nó lại rất khó sao chép chính xác! Như vậy ngươi vẫn muốn chọn nó?” Hà Minh khó hiểu hỏi.
42 Chi sáu có hai mươi đệ tử trong đó có nam có nữ nhưng nói về số lượng nam chiếm đến hai phần ba. Hai mươi đệ tử cả nam lẫn nữ đều chia làm hai hàng ngang và đang đứng tấn dưới cái nắng gay gắt cuối thu.
43 Tu vi của mỗi người là thứ quyết định tất cả nên dù có làm bất cứ thứ gì cũng không thể không tu luyện nguyên thần để tăng tiến tu vi được. Tu vi tăng tiến sẽ làm mọi mặt của người đó đều tăng tiến.
44 Sau khi kết thúc thời gian tập riêng của từng “chi” thì tất cả lại tập hợp trung lại một chỗ. Hai trăm người đứng làm mười nhóm, phía trước mỗi nhóm là bốn vị chấp sự.
45 THIÊN Ý
Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
Quyển I: Kỳ Nhân Các.
Chương 23 Là người mạnh nhất!
“Rầm Rầm!”
Ngay tức khắc tất cả cửa sổ cửa chính của phòng học đóng chặt lại, ánh sáng trong phòng biến mất, cả gian phòng trợt tối rồi lại sáng.
46 Theo như giới thiệu thì Lưu Thủy bộ là một dạng khinh công địa chuyển không làm tăng tốc độ di chuyển nhưng lại giúp con người duy trì tốc độ di chuyển trong những địa hình phức tạp.
47 Nhưng kết quả đâu như hắn nghĩ, Liễu Thiên cơ thể yếu đuối là do hắn mới đoạt thể chưa lâu nên chưa luyện tập mà thôi. Thực chất thì khả năng đánh nhau của hắn rất tốt.
48 “Đây chẳng phải là bộ kiếm pháp không thể tu luyện sao? Cuốn này cần quá nhiều yêu cầu khắt khe, ta nghĩ ngươi cũng không thích hợp để luyện! Nó chỉ giành cho những ai thực sự đam mê và giành hết thời gian cho kiếm đạo mà thôi!”
Liễu Thiên lắc đầu mỉm cười nói: “Cuốn này khá hợp với ta, kiếm pháp cũng như tính cách, ta thích tính cách của vị tiền bối này!”
“Nhưng giới thiệu của nó cũng đã nói rằng nó nó vừa khó luyện lại không có tính chiến đấu cao nên không có tên còn gì? Mà phía sâu hơn bộ kiếm pháp này quá khó hiểu và cũng không rõ ràng, không những thế nó lại rất khó sao chép chính xác! Như vậy ngươi vẫn muốn chọn nó?” Hà Minh nói một hồi rồi tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
49 Công pháp này, Liễu gia chưa có ai luyện được đến ngũ trọng cả. Ngay cả Liễu Không gia gia của Liễu Thiên đã đạt Hoành Không cảnh nhưng cũng chỉ dừng lại ở đệ tứ trọng mà thôi.
50 Tu vi của mỗi người là thứ quyết định tất cả nên dù có làm bất cứ thứ gì cũng không thể không tu luyện nguyên thần để tăng tiến tu vi. Tu vi tăng tiến sẽ làm mọi mặt của người đó đều tăng tiến.
51 Vì vậy hắn không muốn ý kiến của người khác về cách gièn luyện công pháp nữa, nhất là từ nữ chấp sự luôn coi thường hắn thì càng không.
Liễu Thiên làm vậy cũng khá chính xác bởi vì hắn có hỏi thì với sự hiểu biết của Lan Nhược Vân cũng không thể trả lời cho hắn được.
52 Nhưng lúc này lại không phải trưởng lão đi vào mà lại là một đám nữ đệ tử, đi đầu đám nữ đệ tử này không ai khác chính là Thượng Quan Nhu Vân. Nàng vừa bước vào tất cả đệ tử ở đây đều im lặng, tất cả đều sợ hãi mà im lặng.
53 Liễu Thiên dụi mắt cười gượng nói: “Không sao, bụi ý mà, chúng ta tiếp tục thôi!”
Nói xong Liễu Thiên đứng phắt dậy, hai người Tằng Nhất, Hà Minh cũng đứng dậy theo.
54 Cả ba đang nhiên lại đánh nhau đã kinh động đám đệ tử cùng chi, lúc này cả đám tụ tập lại xem rồi bàn tán.
“Sao lại đánh nhau vậy? Bọn chúng không phải thân nhau lắm sao?”
“Xích mích gì ư?”
“Ta không rõ, chắc là tranh giành gì đó!”
“Haha! Quan tâm làm gì, có đánh nhau thì cứ xem thôi!”
Mọi người bàn tán làm cho mấy vị chấp sự cũng phải quay ra nhìn.
55 “Mà ở hai bước Sinh Căn và Dưỡng Điền thì sơ nguyên vẫn chưa thực sự cô đọng và tinh thuần, chỉ bước vào Tổ Nguyên thì sơ nguyên mới dần đạt đến sự tinh thuần.
56 Đã hiểu rõ về công pháp hai trọng đầu tiên, đệ tam trọng thì cả đọc qua hắn còn chưa đọc thì lấy gì mà hỏi. Như vậy về công pháp Liễu Thiên không có gì để hỏi cả.
57 “ Thế tại sao lại phải hỏi khi nào đến? Sao phải hỏi cách xa bao nhiêu?!” Người kia lại nói.
Liễu Thiên bất trợt cảm ngộ ra gì đó, hắn dừng lại trong nước thần thần suy nghĩ: “Mình đã quyết không bỏ cuộc thì còn sợ gì gian khổ, không bỏ cuộc thì quan tâm làm gì khoảng cách đến đích là bao xa.
58 Chương 29: Kiểm traVì vậy hắn không muốn ý kiến của người khác về cách gièn luyện công pháp nữa, nhất là từ nữ chấp sự luôn coi thường hắn thì càng không.
59 Nhảy lên Liễu Thiên cố tạo dáng giống trong hình vẽ nhưng chưa kịp tạo hình thì đã ngã lăn ra đất rồi.
Với độ dài hơn sáu bảy mét một lần nhẩy không kịp cho Liễu Thiên thi triển Nhạn Hành hoàn chỉnh.
60 “Không có gì?” Liễu Thiên giật mình đáp rồi lại dùng vẻ mặt buồn rầu hỏi: “Nếu một ngày ta bỗng dưng biến mất liệu hai ngươi có buồn không?”
“Ngươi nói cái gì vậy?” Tằng Nhất nhíu mày hỏi.