101 Lê Thiếu Phong nhìn quanh thì thấy 4 phía đều đã bị bao vây, đột nhiên hắn thầm mắng mình xui xẻo, ra đường quên coi lịch. Cớ sao thất bại hết lần này tới lần khác.
102 Lê Thiếu Phong đang suy cmn tư thì dưới đất truyền lên tiếng gào thét cực to của 1 loài động vật nào đấy. Kèm theo đó là tiếng kêu la thảm thiết của con người.
103 Bây giờ là lúc 3h sáng, từ lúc bắt đầu cái đám cưới vớ vấn của Lê Thiếu Phong đã qua 8 tiếng đồng hồ. Lúc này bầu trời vẫn còn tối, chỉ có ánh trăng dịu nhẹ soi sáng mặt đất.
104 Nghe Vô Văn Dương còn cố chấp muốn ỉa lên đầu Lê Thiếu Phong thì gã họ Lê rùng mình 1 cái, tránh qua bên cạnh rồi nói :_ Ách, huynh đệ, cứ tự nhiên. Trong lòng còn không quên nhắc nhở mình không nên đắc tội với tên này, lỡ ghi thù với hắn hắn lại muốn ỉa lên đầu mình thì lại khổ.
105 _ Phải không đó ?Lâm Quân dụi dụi mắt hỏi. Hôm qua khi trở về thì tất cả mọi người đều gặp lại nhau. Lúc đó hắn còn nhớ Thi Giang lao vào lòng Đặng Tùng khóc lớn 1 hồi cơ mà, sao bây giờ mất tích rồi.
106 Hai người Lâm Quân và Đặng Tùng chẳng mấy chốc mà lại hoà thuận với nhau, cười cười nói nói như không có chuyện gì xảy ra. Lâm Quân vung tay chữa trị cho tất cả mọi người, lúc nãy chẳng qua hắn giả vờ đau đớn chỉ để cho Đặng Tùng bớt giận thôi, nếu mà chữa trước biết đâu tên này lại điên tiết lên thì khổ.
107 Cái what the f*-*. Thiên Vũ nghe thế ngẩn người ra 1 lúc, hắn nhớ cái chỗ này được gọi là trường học cơ mà, có phải cái chợ đâu mà bảo với chả kê. Thấy Thiên Vũ im lặng thì tên nhóc đó mới nói tiếp :_ Đưa tiền đê, 5 người.
108 _ Ờ, thế chú đi ra đi hay đợi anh đạp ………. Ơ mà ………Lâm Quân vừa trả lời theo quán tính thì chợt nhận ra có chỗ không đúng. Hắn muốn đạp thầy giáo ra ngoài chứ đâu phải là tên nhóc nói chuyện nãy giờ.
109 Phong Chỉnh vừa hô lên 1 tiếng thì mọi học sinh lập tức bao vây đám Lâm Quân vào giữa, bẻ tay răng rắc, trên mặt ai nấy đều là thần sắc hưng phấn và vui mừng.
110 Lâm Quân thấy 3 người bọn Thiên Vĩ chạy trốn còn nhanh hơn sấm sét thì nhất thời ngẩn ra, sau đó trong lòng phẫn nộ không thôi. Mẹ kiếp nó, ta sỉ nhục loài chó hồi nào.
111 Phong Chỉnh bây giờ vui mừng gần như phát khóc. Hắn đã quên chuyện thằng nhóc này lúc nãy mới chửi hắn luôn rồi. Bây giờ hắn chỉ muốn ôm chầm lấy thằng nhóc này và nhấc bổng lên và hôn hắn vài chục cái.
112 Lâm Quân vừa nói dứt lời thì thân ảnh hắn khất dần khất dần. Nhưng ngay sau đó vang lên một tiếng “ ầm “ thật lớn. Tiếp đó là một tiếng người kêu rên thảm thiết.
113 Lâm Quân đang nhe răng nhếch miệng cảm thụ không khí của giờ ra chơi thì đột nhiên một tiếng hét to lớn gọi “ chồng ơi, chồng à “ vang vọng từ đằng sau.
114 _ 1tuần sau đi, bây giờ không được. Nhật Hạ cười nói. _ Tại sao ?_ Ngươi không thấy tình yêu đang bị thương à. Nhật Hạ nói dứt lời rồi tiến về phía Lâm Quân.
115 Huyền Nạn là người dẫn đầu vọt thẳng về phía Lâm Quân, lập tức hắn quỳ xuống khóc bù lu bù loa nói :_ Thiếu gia, cứu ta đi. Ta khổ quá ô ô ô ……. _ Này chuyện gì thế ?Lâm Quân khó hiểu hỏi.
116 Chỉ thấy trên màn hình lớn giữa đại điện hiện lên hình ảnh Lâm Quân và Lê Dũng đang trao đổi bàn bạc ngay trong phòng của lão. Sau đó là hàng loạt các hình ảnh của Lâm Quân giới thiệu công dụng và tính năng của một số hàng mẫu.
117 Hoàng thượng nghe thế không khỏi nhíu mày, trong lòng nửa tin nửa ngờ. _ Được rồi, ái khanh xuống đi. Sau đó hoàng thượng quay về phía Phan Thế Phong nói :_ Lão lên kiểm tra xem nó có phải là thật không ? _ Vâng, hoàng thượng.
118 _ Thế có phải ngoan không hehe. Chú cứ yên tâm. Anh rất chí công vô tư, sẽ cho chú mấy cái nhiệm vụ để mà kiếm 100 tỷ trả lại. Hê hê. Tiểu Thần Đèn cười nói.
119 _ Đơn giản thôi, thừa dịp bọn hắn ngủ chúng ta sẽ lẻn vào phòng bọn hắn. Nếu là con trai thì trùm mền quánh ột trận tơi bời. Nếu là con gái thì chúng ta sẽ đi bắt một ít chuột gián sâu bọ ném vào trong giường mấy đứa nó.
120 Lâm Quân cảm giác tâm tình trùng xuống, đột nhiên hắn sinh ra thối ý. Muốn rút lui khỏi nơi này càng xa càng tốt. Nếu không lỡ dây vào đây chắc chắn là chết chắc.