21 Dưới ánh nắng chói chang, một tiểu cô nương khoảng bảy, tám tuổi cầm một chiếc lá xanh mượt trên tay, ngẩng đầu nhìn tiểu thiếu niên vận y phục trắng bay bay trước mắt, nghiêm túc hỏi: "Ngươi nói thật chứ?""Ừ!" Tiểu thiếu niên gật gật đầu thận trọng.
22 Hai cái bóng nho nhỏ nhạt dần, màn đêm vô tận không ngừng bao trùm lấy nàng. Trong cung điện tráng lệ dần trở nên im ắng, trên chiếc giường hoa lệ, gió khẽ lướt qua tấm màn hai bên giường, thiếu nữ đang say giấc nồng cuộn mình, một giọt nước đọng trên khóe mi, nhưng nhanh chóng bị gió thổi bay, tựa như —- thuyền đi qua, không lưu lại dấu vết trên nước.
23 Trăng treo trên không, ánh trăng nhu hòa đổ xuống, thiếu nữ ở phần trong giường cuộn mình bất an, vị Đế Vương ngủ phần ngoài giường ôm chặt nàng trong vô thức, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ như tấm lụa mỏng phủ lên người cả hai, đẹp như một bức tranh.
24 Lúc tỉnh lại trời đã sáng rồi, giường bên lạnh lẽo nói cho nàng hay, người ấy rời đi đã lâu. Nàng chỉ ngây ra một lát, liền lẳng lặng xốc tấm gấm lên rồi xuống giường, chiếc áo mỏng màu trắng trên người có hơi hỗn độn, thân mình đơn bạc vì tiếp xúc với khí lạnh mà không nhịn được khẽ run lên.
25 Đợi Liễu Vận Ngưng tắm xong từ phòng trong bước ra, Lưu Dục dẫn một nhóm người tiến vào. "Nô tỳ (nô tài) bái kiến Nương Nương!"Thấy ánh mắt khó hiểu của Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục tiến lên một bước, nói: "Họ đều là nội thị được nội thị phủ điều đến Liễu Uyển cung, sáng nay quan nội thị đích thân dẫn họ đến, nói là bệ hạ tự mình giao phó!"Chau mày, Liễu Vận Ngưng không nói gì, chỉ phất phất tay, nói: "Những người này giao cho ngươi đó, Lưu Dục!""Vâng!" Đồng ý xong, Lưu Dục nói với họ: "Đi theo ta!"Đợi đến khi Lưu Dục ra ngoài rồi, Lý Nhĩ lập tức lẻn đên trước mặt Liễu Vận Ngưng, cười trộm: "Nương Nương người không biết đâu, buổi sáng bệ hạ vì chuyện này mà tính tình thay đổi đó! Vừa nghe chuyện quan nội thị trước cố ý không điều người về đây, lập tức bắt quan nội thị đó từ chức, nên quan nội thị mới mới đích thân đến đây đó!"".
26 "Thật sao?" Nụ cười tươi của Liễu Vận Ngưng trở nên nhạt dần. —- Ta đã làm tổn thương y sao?"Nương nương, người thử nói xem Lãnh Thiếu gia đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chỉ một tháng không gặp mà bộ dạng thay đổi nhiều đến vậy?""Có thể y đã gặp phải chuyện buồn, đợi y nghĩ thông rồi sẽ không có chuyện gì đâu.
27 Lận Vương Hiên Viên Lận ngẩng đầu vài lần nhìn vị Đế Vương đang thất thần, vẻ mặt không có chút cảm xúc. Y không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. —- Kỳ lạ, trời đâu có mưa!Vậy tại sao.
28 Cúi đầu, Hiên Viên Kỳ không hề để ý đến biểu cảm ai oán của y, tiếp tục chăm chú đọc núi tấu chương nho nhỏ. Đứng đấy hồi lâu nhìn Hiên Viên Kỳ, Hiên Viên Lận mới nhớ đến việc chính: "Hoàng huynh, thần đệ còn chưa được bái kiến Hoàng tẩu!"Cánh tay đang phê duyệt tấu chương dừng lại, Hiên Viên Kỳ ngẩng đầu: "Nhiều Hoàng tẩu như vậy, sao cứ nhất nhất phải gặp cho được nàng?"Biểu cảm của Hiên Viên Lận dần biến thành thái độ khinh thường: "Hoàng huynh, người đừng tưởng rằng tại yến hội hai năm trước chỉ có mình người thấy Hoàng tẩu, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt chuyên tâm của huynh, thần đệ đã sớm chạy đến cửa cầu hôn rồi, há có thể chờ đến bây giờ!"Ánh mắt Hiên Viên Kỳ bỗng trở nên lạnh lùng: "Ngươi cũng thích nàng?""Người như nàng ai mà không thích chứ!" Y đáp như đó là chuyện đương nhiên, làm bộ như không thấy ánh mắt uy hiếp của Hiên Viên Kỳ, tiếp lời: "Nhưng chẳng qua cũng chỉ là thưởng thức mà thôi.
29 "Nương Nương—-" Lúc giúp Liễu Vận Ngưng thay áo, biểu cảm của Lưu Dục ngưng đọng khi nhìn những dấu đỏ chằng chịt trên da thịt trắng nõn của nàng, đau lòng, cố gắng nhẹ tay: "Bệ hạ chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, không chút biết thương tiếc Nương Nương!"Nghe vậy, Liễu Vận Ngưng đang chăm chú đọc y thư đưa tay lên xoa bóp bả vai, cười cười, chỉ nói: "Không sao!" Rồi tiếp tục đọc y thư.
30 Mưa thu cứ rơi không dứt, tiếng mưa rơi tí tách khiến lòng người thêm muộn phiền. Đám mây nặng trĩu che mất ánh trăng, ánh sáng ảm đạm xuyên qua đám mây dày, cả đất trời trở nên tối tăm.
31 Rời khỏi cung điện ấm áp, gió đêm lạnh lẽo thổi táp vào mặt, lạnh thấu xương!Cung điện hỗn loạn, thị nữ và cung nhân không ngừng ra ra vào vào, còn có tiếng thét thảm thiết của mẫu phi, y tận mắt thấy mẫu phi mình bị mấy cung nhân đè xuống, đổ độc dược vào miệng mẫu phi, bản thân cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn, bên cạnh còn có một nam từ lạnh lùng đứng nhìn tất cả, người mà y thấy trong mơ chính là người mình gọi là: Phụ hoàng!Giấc mộng tra tấn bản thân nhiều năm qua, đến khi nào thì mới có thể dừng?"Mẫu phi.
32 Trời còn chưa sáng, Liễu Vận Ngưng đã tỉnh, không phải nàng có thói quen dậy sớm, là bởi vì, thời tiết chuyển biến quá nhanh, nàng bị một cơn gió lạnh thổi tỉnh.
33 Lúc Vân phi đang sao chép , Thải Nhi chạy vào báo: "Nương Nương, Liễu phi Nương Nương dẫn thị nữ ngày hôm qua đến. "Không lâu sau, Thải Nhi liền dẫn Liễu Vận Ngưng vào.
34 Lúc trở lại Liễu Uyển, Liễu Uyển đèn đuốc sáng trưng, một loạt cung nhân đứng trước cửa đã chứng minh rằng vị Đế Vương đã đến. "Nương Nương—-"Vỗ vỗ tay Lưu Dục, cắt ngang lời nàng chưa nói xong, Liễu Vận Ngưng nói: "Các ngươi không cần vào, đi nghỉ đi!""Nhưng mà—-"Không đợi Lưu Dục nói hết, Liễu Vận Ngưng đã tiến vào, vừa vào, thì thấy Hiên Viên Kỳ đang cầm một quyển sách đưa lưng về phía nàng.
35 Nhớ đến trước đây mẫu thân cũng từng có một cái nghiên mực giống vậy, bà cẩn thận gìn giữ, chỉ khi nào người ta yêu cầu viết, mới lấy bảo bối ra dùng, nhưng do một lần nàng không cẩn thận để mất, nếu không phải nàng.
36 Tiếp đến nàng xếp công văn theo màu, phân thành nhiều loại, núi công văn nhỏ nhanh chóng được nàng phân xong, lúc xếp xong chồng cuối cùng, nàng khẽ thở phào một hơi, ngẩng đầu, thì phát hiện Hiên Viên Kỳ đang lẳng lặng nhìn nàng.
37 "Không phải hồi nãy Liễu phi muốn nói gì sao?" Hiên Viên Kỳ biết rõ còn hỏi, ngồi vào chiếc ghế Liễu Vận Ngưng mới ngồi, cầm lấy trục cuốn tranh đặt ở mặt trên cùng, tay phải vớ lấy chén trà, thì thấy nước trà đã hết, không hề nâng mắt, nói với nàng: "Trà!""A, dạ!" Liễu Vận Ngưng vội cầm lấy ấm trà rót đầy vào chén, vừa nhấc tay thì thấy y đang nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt âm trầm: "Đây là cái gì?"Trong tay y, rõ rang chính là bức họa cung nữ nàng vừa mới phân ra.
38 Vốn viên trân châu nàng đưa cho Vân phi, chính vì biết Vân phi cũng được sủng ái ở trong cung, Hiên Viên Kỳ cũng thường đến cung điện của nàng ta, nàng tin một ngày nào đó Hiên Viên Kỳ sẽ thấy nó rồi nhớ đến chuyện trước kia, nhưng nàng không ngờ y lại phát hiện ra nó sớm như vậy, không phải nàng vừa tặng nó đi hay sao?Nàng từng nói, nếu y không nhớ, vậy nàng cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng nàng thấy bản thân lại không cam tâm, nàng muốn giành lại, muốn có được sự ấm áp thuộc về mình!Nhưng, giờ đã như nguyện rồi, tại sao lòng nàng lại hoảng? Lại loạn như vậy?"Chẳng lẽ Liễu phi không tính giải thích ư?""Đây là vật một người bằng hữu đã đưa cho thần thiếp.
39 Lưu Dục mang bình trà nóng vào, mày nhíu chặt lại: "Trời lạnh như vậy mà Nương Nương lại ngồi trên nền đất, chẳng trách Nương Nương cảm thấy không được khỏe.
40 "Sư huynh. . . . . . " Thiên ngôn vạn ngữ, như nghẹn trong cổ họng, nàng chỉ biết ngây ra nhìn vị Thái y trẻ tuổi, vị Thái y trẻ tuổi cười cười, sự dịu dàng như nước giữa hai hàng chân mày lộ ra.
Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Nữ Cường
Số chương: 17