21 “Xin lỗi, tôi vừa bị trẹo chân, không phải tôi cố ý đổ rượu lên người cô đâu. ”
Giang Vũ Phi vội đứng dậy, cô nhìn người phụ nữ trước mặt, tỏ vẻ bực mình: “Đầm của tôi ướt hết rồi, phải làm sao đây?”
Người phụ nữ áy náy đáp: “Hay là thế này, tôi đưa cô đi phòng nghỉ thay đồ, cô thấy được không?”
Giang Vũ Phi than thở: “Chỉ có thể vậy thôi!”
Thấy cô đồng ý, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, kéo tay cô thân thiện nói: “Đi theo tôi, tôi biết chỗ đặc biệt chuyên dành cho khách nữ nghỉ ngơi.
22 Người đàn ông vừa mập vừa lùn nấc lên một tiếng, cười "hề hề": “Sao? Cô không phải là người mà La gia đã sắp xếp phục vụ cho ta sao? Qua đây nào, đừng có giả vờ thanh cao làm cái quái gì.
23 Theo như kế hoạch, đáng lẽ là Giang Vũ Phi đã thay quần áo xong, sau đó tên họ Tất xông vào, sau đó giở trò với Giang Vũ Phi đã bị uống thuốc ngủ.
Còn bọn họ nhân cơ hội xông vào, bắt quả tang hai người gian díu, vừa khiến Nguyễn Thiên Lăng chán ghét Giang Vũ Phi, vừa trả thù được tên họ Tất mới đúng.
24 Phải biết rằng kiếp trước khi biết được sự việc xảy ra với Tất tổng, phản ứng của anh đối với cô rất phẫn nộ, căn bản là không tin cô, còn suýt chút nữa ly hôn với cô.
25 Mấy ngày sau, ngày nào Giang Vũ Phi cũng tức lên mạng theo dõi tin của Tất thị. Cô nhớ rất rõ, công ty của người đàn ông muốn xâm phạm cô sắp sửa phá sản.
26 Giang Vũ Phi bưng ly trà lên uống một ngụm, trong lòng cười nhạt, đây rõ ràng là phân biệt đối xử. Tuy nhiên, ai bảo cô chỉ là con dâu, Nguyễn Thiên Lăng mới là trai của bà Nguyễn.
27 Nguyễn An Quốc tay nắn nắn một quân cờ, chậm rãi đưa xuống, không đáp mà hỏi ngược: “Hôm đó tại bữa tiệc La gia, cháu đã chịu không ít ấm ức. ”
“Ông nội, ông cũng biết sao?”
Ông lão gật gật đầu, lại hừ lạnh một tiếng: “La gia thật ức hiếp người quá đáng, dù sao cháu cũng là con dâu danh chính ngôn thuận của Nguyễn gia chúng ta.
28 Từ đầu đến giờ Giang Vũ Phi không có bất kì phản ứng nào, tâm trí cô tập trung vào trang mạng, xem anh như không khí.
Nguyễn Thiên Lăng đi đến đằng sau cô, cúi đầu ghé vào tai cô, cố ý cười nói: “Tôi ra ngoài một lát, dự định là đêm nay không về.
29 “Cô không sợ Tất thị sụp đổ, ngay cả vốn liếng cũng mất hết sao?” - Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt nhướn mày, giọng điệu ngầm dò hỏi.
Giang Vũ Phi nhìn anh, cô đáp trả anh bằng những thông tin có được từ kiếp trước: “Tôi tin rằng Tất thị sẽ không sụp đổ, quy trình sản xuất của Tất thị rất tiên tiến, khách hàng cũ rất nhiều, đây là ưu thế lớn nhất của Tất thị.
30 Ông lão ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm trọng nói với bọn họ: “Từ hôm nay trở đi, hai đứa dọn về đây ở trong vòng một tháng. Trong một tháng này, Thiên Lăng không được phép vắng nhà vào buổi tối, hai đứa tranh thủ thời gian một tháng này cho ông được ẵm chắt đích tôn.
31 Buổi tối ngủ trong nhà cũ, Giang Vũ Phi có chút không quen.
Cô chỉ vừa lên giường nằm một chút thì Nguyễn Thiên Lăng đã về đến nhà, anh về lúc khoảng 9 giờ mấy gần 10 giờ.
32 Nguyễn Thiên Lăng cũng không hiểu trái tim mình sao nữa, có một chút hụt hẫng.
Thì ra cô không chơi trò lạt mềm buộc chặt gì cả, cũng chẳng có âm mưu gì.
33 Giang Vũ Phi bất giác vui mừng khôn xiết vì tình yêu của cô dành cho anh đã không còn.
Nếu không trái tim cô sẽ bị anh ta giày vò đến chết.
Giang Vũ Phi cũng cười mỉm chỉ đáp: “Nguyễn Thiên Lăng, để người vợ kết tóc của mình bao che chuyện này, anh đúng là… loại đàn ông đại bại!”
Nói xong, không quan tâm đến sắc mặt u ám của anh, cô quay người bỏ đi một cách tao nhã.
34 Nhưng sức khỏe của cô lại như không có vấn đề gì, cho nên việc cô đau đớn như vậy chỉ có thể giải thích là kinh nguyệt lần này đến quá dữ dội.
Tuy nhiên Giang Vũ Phi vẫn phải ở lại bệnh viện để truyền dịch.
35 Ông nội trừng trị Nguyễn Thiên Lăng như thế nào, Giang Vũ Phi không biết được.
Buổi sáng cô chưa ăn gì, trong bụng cồn cào, vô đến phòng cô nằm xuống nghỉ ngơi.
36 Đọc những tin tức này, phản ứng đầu tiên của Giang Vũ Phi là nghĩ đến cổ đông mới này có phải Nguyễn Thiên Lăng hay không.
Cô nhớ ông nội đã nói, vì muốn ra mặt cho cô, anh đã tốn khá nhiều tâm trí.
37 Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu cô muốn ly hôn anh là vì cô không còn yêu anh nữa, muốn giải thoát khỏi anh.
Cho dù người đó có trở về hay không, cô cũng không còn muốn tiếp tục sống với anh nữa.
38 Giang Vũ Phi ú ớ vùng vẫy, xấu hổ đấm vào người anh.
Nguyễn Thiên Lăng chụp lấy đôi tay manh động của cô, nhẹ nhàng đưa lên đỉnh đầu cô. Trở người một cái, thân thể anh đã nằm đè lên người cô.
39 Anh mỉm cười, đường nét tuấn tú trên gương mặt giãn ra mềm mại: “Bà xã, cám ơn em!”
Hành động của anh khiến cho Giang Vũ Phi hơi hoang mang.
Cô như bị kim đâm trúng, rút mạnh tay lại, đẩy anh ra rồi mở cửa bước ra ngoài.
40 “Cứ lấy mấy bộ này đi, tôi không muốn mua nữa, muốn đi về. ” - Giang Vũ Phi thử đồ xong rồi nói với anh, cô thực sự không muốn đi dạo với anh nữa.
Nguyễn Thiên Lăng nhướn mày, không trả lời cô mà nói với nhân viên bán hàng: “Gói mấy cái này lại giùm, tính hết vào tài khoản của tôi.