41 Giang Vũ Phi đã từng gặp anh ta, ngay cả mấy người còn lại trong phòng VIP cô cũng đều đã gặp qua.
Ngày cưới của cô và Nguyễn Thiên Lăng, cả đám bọn họ có đến dự, lại còn đại náo đêm động phòng.
42 Khuyên cô không được, bọn họ có thể nào không ra tay với Nguyễn Thiên Lăng sao?
Nguyễn Thiên Lăng nhìn Giang Vũ Phi cười đầy ngụ ý, anh tiến gần thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Muốn về cũng được, anh về cùng với em.
43 Đầu Giang Vũ Phi đau như búa bổ, những kí ức đã qua, như được nung đúc vào trái tim cô in hằn trong đó, không thể phai mờ, mỗi lần chạm vào lại khiến cô nhìn thấy vết sẹo kia xấu xí như thế nào.
44 Hôm nay nếu cô không nói ra đầu đuôi câu chuyện, anh sẽ không tha cho cô!
Đôi mắt Giang Vũ Phi bất chợt hiện lên vẻ đau khổ, vẻ mặt buồn thảm, miệng lảm nhảm: “Tôi hận anh, dù sao thì tôi cũng phải ly hôn với anh.
45 Giang Vũ Phi đổ bệnh.
Hôm nay vừa hay đến kỳ kinh nguyệt của cô, không nói đến việc uống nhiều rượu, đã vậy còn để cả người bị ướt, cuối cùng cô cũng ngã bệnh.
46 Cô chỉ quan tâm hỏi tình hình chuyện nhà cửa, bên kia Tôn Triệu Huy lập tức kể lể chi tiết: “Dạo gần đây chú với mấy người chú của Tiểu Hạo dự định sẽ hùn vốn mở khách sạn, đều đã lên kế hoạch hết rồi, cũng đang làm trang trí nội thất.
47 Nghĩ tới nghĩ lui, bà nhẹ nhàng nói với cô: “Vũ Phi, mẹ đã đi xem qua khách sạn, chú con mượn tiền là vẫn có khả năng trả. Hay là để mẹ làm người bảo lãnh cho ông ấy, con thấy sao? Nếu chú con thua lỗ thì đem căn nhà đi thế chấp.
48 Giang Vũ Phi cũng không ra vẻ làm dáng gì, há miệng ăn miếng táo.
Thật khó mà được Nguyễn Thiên Lăng phục vụ một lần, không hưởng thụ thật phí.
Hình như anh nhận ra sự ngượng ngùng của cô, nụ cười trên khóe môi càng rõ ràng.
49 Giang Vũ Phi đang được truyền dịch, vẫn còn mơ màng muốn ngủ lại hay đi toilet.
Trải qua mấy ngày khó khăn trong bệnh viện, cuối cùng cũng đã đến lúc cô có thể xuất viện.
50 “Tôi biết là anh không thiếu tiền, nhưng tôi không muốn nợ anh quá nhiều. ”
Nợ anh càng nhiều, cô càng không có cách nào ly hôn với anh.
Không ly hôn được với anh, cô tái sinh lần này có ích gì?
Sao mà anh nghe không hiểu câu nói của cô không muốn nợ nần gì với anh cơ chứ.
51 Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng phút chốc chùng hẳn xuống, đôi mắt u tối.
“Anh còn việc gì nữa không? Hết chuyện rồi thì tôi đi tắm đây!”
Cô đi ngang qua anh, hoàn toàn không để ý đến cái hơi lạnh toát ra từ nguyên cả người anh.
52 “Haiz…” - Ông lão lại thở dài một tiếng, cất giọng dịu dàng: “Cháu nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ông nội tới thăm cháu. ”
Bây giờ không phải lúc khuyên cô, mà là lúc nên để cô một mình điều chỉnh tâm lý của mình.
53 Một người không biết tốt xấu, ả đàn bà đáng ghét!
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng thầm chửi một câu, rồi tiện tay quăng ra mấy cháu bài trong tay: “Thật ngại quá, tôi thắng rồi.
54 Ông lão nói: “Ông cũng phát hiện ra bây giờ Vũ Phi có hơi khác so với ngày trước. Lúc trước chuyện gì nó cũng nghe cháu, làm việc gì cũng ngoan ngoan nghe lời, ở trong nhà không có cảm giác tồn tại.
55 Đáng lẽ anh đã nổi giận nhưng lại kiềm nén một chút rồi lên tiếng nói với Giang Vũ Phi: “Ly hôn cái gì mà ly hôn, có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau? Cho dù không hòa thuận thì cũng không thể nào muốn chia tay là chia tay.
56 Tiếc rằng trái tim cô đã bị hủy hoại, đã vụn vỡ từ kiếp trước, không thể có một chút miễn cưỡng nào được nữa, nếu không nó sẽ càng thêm tan nát.
Ăn sáng xong, Giang Vũ Phi định ra ngoài đi dạo thì nhận được điện thoại của mẹ.
57 “Hừ!” - Nguyễn Thiên Lăng hứ một tiếng, sắc mặt đanh lại nói một cách kiêu ngạo: “Tôi nghĩ em nên nhìn nhận rõ thực tại! Cho dù tôi có đối đãi với em không tốt như thế nào đi nữa, chúng ta không thích hợp để làm vợ chồng như thế nào đi nữa, chỉ cần tôi không gật đầu, em cũng đừng mong ly hôn! E rằng Thiên Vương lão tử xuống đây cũng không thể cho em toại nguyện! Vì vậy tốt nhất là em nên từ bỏ ý định đó đi, ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân của Nguyễn gia.
58 Không gian lãng mạn trang nhã trong nhà hàng có lẽ sẽ khiến cho tâm trạng cô vui lên đôi chút.
Giang Vũ Phi gọi một ly rượu vang, một phần gan ngỗng cùng với miếng bít tết bò, còn có một phần bánh ngọt.
59 Giang Vũ Phi bắt tay anh, mỉm cười giới thiệu tên của mình: “Tôi tên là Giang Vũ Phi. ”
“Giang Vũ Phi, cái tên rất đẹp, mang đầy ý họa tình thơ của những ngày mưa Giang Nam.
60 Nguyễn Thiên Lăng bấm số gọi thêm một lần nữa, trong điện thoại vang lên giọng nữ lanh lảnh: “Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“Con đàn bà chết tiệt!” - Anh hùng hổ tắt điện thoại, sắc mặt tức tối sa sầm.