61 Giang Vũ Phi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cong môi cười đắc ý: “Thật ngại quá, kinh nguyệt của tôi vẫn chưa hết, cho nên khiến anh thất vọng rồi.
62 Đôi môi sưng lên mọng nước vì nụ hôn thô bạo của anh, Nguyễn Thiên Lăng đã thấy điều đó, ánh mắt u tối, lại tiếp tục hôn.
“Đủ rồi!” - Giang Vũ Phi vội vàng bụm miệng anh lại, không cho anh đến gần.
63 Giang Vũ Phi hơi khựng lại, ngượng ngùng gật đầu.
Xem ra ông nội đã biết đêm qua cô không về, cùng với sự việc Nguyễn Thiên Lăng ra ngoài tìm cô.
“Vũ Phi, qua đây cùng ông tưới hoa nào.
64 Cho dù trong lòng vẫn còn ghét anh, không muốn tiếp xúc với anh cỡ nào, nhưng chỉ cần đó là lỗi của cô, cô cũng sẽ cố gắng bù đắp.
Giang Vũ Phi ngồi bên mép giường, giúp Nguyễn Thiên Lăng đắp chăn, theo lời dặn của bác sĩ bốc mấy viên thuốc, rồi lại rót một ly nước ấm đem đến, gọi Nguyễn Thiên Lăng dậy uống thuốc.
65 Anh sững sờ trong giây lát, cảm giác có chút phức tạp. Ngày xưa anh bị bệnh, người ngồi bên giường trông chừng anh chỉ có mẹ.
Bây giờ đổi lại là một người phụ nữ khác, anh cảm thấy kì cục làm sao, so với cảm giác có mẹ bên cạnh thật không giống nhau.
66 “Thiên Lăng, cháu nằm yên một chút, để bác sĩ tiêm thuốc cho cháu!” - Ông lão nghiêm sắc mặt, biết rõ có nói anh cũng không tác dụng gì nhưng vẫn phải khuyên răn anh.
67 Anh giống như có được sức sống mới, một lần nữa kiểm soát được cơ thể của mình, cảm giác bực bội, lực bất tòng tâm, khó chịu đều không còn.
Nguyễn Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm trong giấc mơ, anh có thể tùy ý kiểm soát được cơ thể mình, cảm giác này thật tốt.
68 Ngửi thấy mùi thơm có chút ướt át, cô cảm thấy như có men say.
Hàng mi dài cong vút, trên đầu ngọn mi còn đọng lại giọt nước nhỏ lăn tăn, trông như những hạt trân châu cực nhỏ.
69 Cô ngượng ngùng nhìn anh, giận dữ nói: “Anh đừng quên là anh bị bệnh vẫn chưa hết, mau bỏ tôi ra, tôi không muốn bị anh truyền nhiễm!”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng tối sầm, cảm giác người đàn bà này sao mà làm mất hứng quá.
70 Nhìn thấy dấu vết đáng sợ đó, cô chau chặt đôi mày.
Cuộc sống như vậy quả thực cô không còn muốn tiếp tục nữa, cho dù Nguyễn Thiên Lăng không ra ngoài tìm người phụ nữ khác, cô cũng không thể nào chịu đựng thêm sự chung đụng của anh.
71 “Vũ Phi, Thiên Lăng đối xử tốt với cháu là điều tốt. Nếu như nó đã muốn dẫn cháu ra ngoài mua sắm thì cháu cứ đi theo nó. Cháu không ra ngoài thường xuyên, hôm nay Thiên Lăng dắt cháu ra ngoài chơi cho thỏa thích.
72 Nguyễn Thiên Lăng ký tên xong, lạnh lùng nói với nhân viên bán hàng: “Sau này có ai đến mua hàng, không được ký nợ vào tài khoản của tôi nữa. ”
Nhân viên bán hàng vội gật đầu, vâng vâng dạ dạ hứa với anh.
73 “Tại sao?” - Kim Bối Nhi bị sỉ nhục trước mặt Giang Vũ Phi cho nên rất tức tối: “Cô ta không phải là một con hồ ly tinh sao? Lần trước còn lôi Nguyễn phu nhân ra nói, anh xem bây giờ cô ta lại làm chuyện gì đây? Nguyễn thiếu gia, con đàn bà này cố tình dụ dỗ anh, tham vọng của cô ta là tiền của anh mà thôi!”
Nguyễn Thiên Lăng trong phút chốc thay đổi sắc mặt, đôi mắt tối sầm.
74 Anh kéo cánh tay kia của cô, đứng chặn người trước mặt cô, dịu dàng nói: “Anh biết là ngày xưa anh đã làm nhiều chuyện có lỗi với em, nhưng những người phụ nữ đó đã bị anh đá rồi.
75 Cô ngồi trên xe riêng của Nguyễn gia, tài xế dừng xe trước cửa dưới tòa nhà Nguyễn thị, ông cười nói với cô: “Thiếu phu nhân, cô tự đi lên đó nhé. Có cần tôi gọi điện thoại trước cho Nguyễn thiếu gia không?”
“Không cần đâu!” - Anh ta muốn cô mang cơm đến đây, tự động anh ta sẽ biết thời gian cô đến nơi.
76 Giang Vũ Phi ngồi kế bên nhìn nhất cử nhất động của anh, bất giác trong lòng cảm khái, thiếu gia người ta là con nhà có tiền, cho dù có nhiều thói hư tật xấu nhưng lời nói hay cử chỉ đều có căn cơ.
77 Anh ta vội vàng lui ra, trên khuôn mặt vẫn còn nở nụ cười ngượng ngùng.
Cô thư ký của Nguyễn Thiên Lăng là một phụ nữ hơn ba mươi mấy tuổi rất bảo thủ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Đông Phương Dục.
78 Nguyễn Thiên Lăng quăng cuốn tạp chí qua một bên, trên môi nở một nụ cười nhạt.
“Bất kể là có dụng ý hay chỉ vì chén cơm manh áo, đều bắt buộc phải điều tra ra người đó là ai.
79 Giang Vũ Phi không có lý do để từ chối, vậy là ngày nào cũng mang cơm cho anh.
Cứ như vậy được ba ngày, hôm đó cô đợi Nguyễn Thiên Lăng ăn xong cơm, cầm hộp cơm đi xuống đưa cho tài xế: “Anh về trước đi, tôi muốn đi dạo một lát.
80 Cái hộp quẹt cũng bị văng ra xa, rớt xuống mặt đường, lửa bị tắt đi.
Biến cố đột ngột không những khiến cho Giang Vũ Phi bất ngờ, ngay cả Tất Thế Xương cũng khó mà tin nó lại xảy ra!
Ông ta đã không dễ dàng gì bỏ rơi được người bám theo mình, có được cơ hội ngày hôm nay, không ngờ chỉ thiếu chút nữa thôi là đã thành công!
Lúc này, ông ta chỉ muốn bò dậy và bỏ chạy.
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50