81 Lòng bàn tay không ngừng rỉ máu, cũng bị nước cuốn đi, nhưng rất nhanh máu lại tiếp tục rỉ ra…
Giang Vũ Phi tắm hết khoảng 30 phút, cô mặc chiếc váy ngủ vải lanh màu trắng dài đến gối, mở cửa bước ra khỏi phòng tắm.
82 Giang Vũ Phi chống tay ngồi dậy, đưa tay vén mớ tóc lòa xòa về phía sau gáy, thần sắc lạnh lẽo.
Cô thật ngốc khi nghĩ rằng anh đã bắt đầu đối xử tốt với cô.
83 Giang Vũ Phi đột nhiên xoay người lại đối diện với bờ ngực của anh, nói vẻ không vui: “Đừng làm phiền giấc ngủ của tôi được không?”
Nguyễn Thiên Lăng gian xảo nhếch môi, nở nụ cười khinh khỉnh: “Em ngủ việc em, tôi làm việc của tôi!”
“Anh, anh làm thì làm sao tôi ngủ được?”
“Chuyện đó tôi mặc kệ, tôi không thể vì em mà thiệt thòi phần tôi được!” - Anh ngang ngược nói, phía dưới tay vẫn không ngừng hoạt động.
84 Buổi sáng Giang Vũ Phi dậy từ rất sớm, cô thưa với ông nội một tiếng rồi bắt xe về bên nhà mẹ ruột.
Cô mua một chút quà đem theo, đến nơi cô gõ cửa, bà Vương Đại Trân chỉ thấy một mình cô đến thì hơi thất vọng hỏi: “Vũ Phi, Thiên Lăng vẫn chưa dậy sao?”
“Dạ, anh ấy bận công việc nên không đến được.
85 Tình cảm giữa hai chị em họ không được khắng khít cho lắm, dù sao tuổi tác cũng chênh lệch quá lớn.
Trên bàn ăn, Tôn Hạo ăn tôm, bà Vương Đại Trân đích thân lột mấy con tôm cho cậu.
86 Trong lòng Giang Vũ Phi băn khoăn, không lẽ hiện tại họ vẫn chưa tiến hành loại giao dịch này sao?
Tuy nhiên, cô đã có lời nhắc nhở họ, tin rằng họ cũng không dễ mà mạo hiểm.
87 Không lẽ nào, cô ta muốn ly hôn là vì tên đàn ông đó?
Nghĩ đến đây, gương mặt của người đàn ông lập tức sa sầm!
Người ngồi đối diện với anh nhìn thấy sắc mặt của anh có vẻ không tốt liền hết sức thẩn trọng hỏi: “Nguyễn thiếu gia, anh có suy nghĩ gì đối với hợp đồng này?”
Nguyễn Thiên Lăng lập tức thu lại suy nghĩ, khóe môi nhếch lên thành một đường cong: “Hợp đồng này không có vấn đề gì, ngày mai đến công ty tôi ký kết.
88 “Nguyễn Thiên Lăng, thế này rất dễ xảy ra tai nạn. Anh lái chậm lại tí, có nghe không!”
Cô hét lớn nhưng người đàn ông mặc kệ, cố ý tăng tốc làm trái lời cô.
89 Vừa nhìn thấy anh, cô liền tức giận.
Cô bước đến ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào vết thương trên môi trong gương cô liền nhíu mày.
Thế này thì cô làm sao ra ngoài gặp người khác đây!
Nguyễn Thiên Lăng hiểu những lo lắng của cô, bước đến sau lưng cô, cười ma mị với cô trong gương: “Như vậy thì có làm sao, người khác hỏi cô cứ nói là tôi không cẩn thận làm bị thương là được.
90 Tuy nhiên, cô vẫn phải có sự chuẩn bị, như vậy mới có thể ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng mà không chút e dè.
Cô dự định tìm việc làm, mỗi ngày đều ru rú ở trong nhà không làm gì cả thật chẳng có ý nghĩa gì.
91 Vừa đúng lúc, cô nhìn thấy từ trong phòng VIP thấp thoáng một bóng hồng bước ra.
Trong khoảnh khắc đó, cô còn tưởng mình nhìn lầm, giật mình mở trừng đôi mắt.
92 Cô dịu dàng xoa cái bụng nhỏ, vui vẻ nói: “Bác sĩ nói baby phát triển rất tốt, rất khỏe. Hiện tại đã qua thời gian ốm nghén của 3 tháng đầu rồi, sau này cần phải chú ý nghỉ ngơi, ăn nhiều rau xanh và hoa quả.
93 Vẻ đẹp đó khiến cô thật ghen tỵ, dường như nó đã làm tổn thương đôi mắt của cô.
Ngày đó, Nguyễn Thiên Lăng không nhìn thấy cô nhưng cô cứ đứng ngẩn ngơ ở nơi cách đó không xa nhìn họ rất lâu.
94 Dưới bóng đêm, cả người cô trắng thuần khiết đẹp say lòng người, giống như tiên nữ hạ phàm.
“Lăng, em không phải cố ý giấu anh!” - Nham Duyệt thì thầm.
95 “Lăng. . . ” - Cô không kiềm chế được nhón chân lên, nhẹ nhàng áp sát vào mặt anh, mắt không rời khỏi đôi môi gợi tình của anh.
“Hôm nay là sinh nhật anh.
96 Người phụ nữ đáng ghét đó, sớm không gọi muộn không gọi, lại gọi đúng vào lúc anh sắp đi đến đích cuối, thật khiến anh bực mình!
Nhan Duyệt một mình khoác chiếc áo ngủ bước ra nhìn thấy anh không vui, cô ta quan tâm: “Lăng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô ta ở bên trong đợi anh, đợi cả buổi vẫn không thấy anh quay vào.
97 Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô, lạnh như băng hỏi: "Có phải cô biết chuyện gì không?"
Dưới ánh nhìn soi mói của anh, ánh mắt Giang Vũ Phi hơi sáng lên, cô chuyển hướng nhìn, chối đây đẩy: "Tôi có thể biết cái gì? Tôi yêu cầu ly hôn cũng không phải ngày một ngày hai.
98 Bà Nguyễn sắc mặt hơi cứng ngắc lại.
Bà ta không biết ba chồng hôm nay bị làm sao. . . tại sao đột nhiên lại nổi giận như vậy?
Bình thường Thiên Lăng cũng không hay về nhà ăn cơm ông cũng rất ít nói, tại sao hôm nay ông lại để ý việc này như vậy?
Bà ta suy nghĩ, khẽ mỉm cười: “Ba, ba chưa nghe nói gì sao? Con gái nhà họ Nhan quay về rồi! Năm đó, chúng ta đều cho rằng con bé đã chết, nào ngờ con bé vẫn còn sống.
99 “Sau khi ba mẹ Nhan Duyệt trở về, cũng nói rằng con bé đã chết, thi thể được hỏa táng và chôn cất ở nước ngoài. Lúc ấy Thiên Lăng vì chuyện con bé chết mà còn…”
“Khụ khụ…” - Ông Nguyễn cố ý ho khan vài tiếng, ngắt lời bà ta định nói.
100 Trong lúc rửa mặt, cô chợt nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đóng lại.
Cô sững sờ một chút rồi tiếp tục rửa mặt, cuối cùng đi tắm.
Đến lúc cô đi ra, trong phòng ngủ trống trơn, đã không thấy bóng dáng của Nguyễn Thiên Lăng.