41 Khác biệt so với bên ngoài bông tuyết bay tán loạn, trong Thính Tuyết các vô cùng náo nhiệt, ấm áp thơm ngát. Gần cửa sổ bố trí sân khấu ca kịch nhỏ, một nữ kỹ hóa trang đoan chính đang xướng ca, có vẻ như đang diễn lại một câu truyện xưa hào hiệp trượng nghĩa.
42 Sự tình phát triển theo dự đoán của nàng, Dương Mạt quả nhiên muốn ép buộc nàng cùng tham gia, Lâm Cẩn Dung cũng là sợ run, hóa ra lúc trước trong mắt người khác tính cách nàng uất ức khiến người ta sinh giận dỗi sao? Đang cân nhắc, Dương Mạt một tay kéo nàng đứng dậy, lớn tiếng cười nói: “Còn có nhóm ta.
43 Lần này Lâm Ngọc Trân cũng không dám mạo hiểm tìm lá cây để làm nền cho đóa hoa hồng Lục Vân nữa, mọi người cũng thức thời, đều tĩnh lặng xem Lục Vân viết chữ vẽ tranh.
44 “A Dung!”Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu, thấy Dương Mạt và Tri châu tiểu thư, mang theo đám người Lệ Chi tươi cười đi về phía bọn họ, liền cười nói: “Sao muội lại tới đây?”Dương Mạt nói: “Bên trong náo nhiệt quá chừng, ta không quen, vừa mới nghĩ đến việc đi dạo, ta liền rủ nàng đi tìm tỷ.
45 Không ai lại thích người ghét mình, cũng không hiểu biết mà giẫm đạp lên ý tốt của mình, thái độ như vậy của Lâm Cẩn Dung thật sự khiến người ta giật mình cùng phản cảm.
46 Ngô Tương lặng lẽ nghiêng mặt nhìn động tác của Lục Giam, thấy hắn không nhìn mình, trên mặt cũng không có biểu tình tức giận hay xấu hổ, không khỏi cảm thấy có chút không thú vị, xoay người lại đối diện với Lục Giam tiếp tục thổi sáo, muốn Lục Giam lại nhìn mình, nhưng Lục Giam cũng không chịu liếc hắn một cái.
47 Dương Mạt một tay ngăn giữa Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thất, lớn tiếng nói: “Là lỗi của ta, là ta không cẩn thận đụng phải Dung Dung, Lâm Lục muội, để ta xem muội bị thương ra sao? Nhanh dùng tuyết làm nguội.
48 Văn thị lau một phen mồ hôi lạnh, lại chạy tới cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng: “Tứ muội muội, phiền muội đi qua cùng Lục muội, Thất muội ngồi chung. Vốn nên để muội muội ngồi lại đây, nhưng muội cũng hiểu được, Lục muội bị phỏng ….
49 Đào thị được Xuân Nha nâng đỡ ngồi dậy, hơi hơi thở dài, thấp giọng nói: “Ta và cữu phụ con đã thương lượng, chờ thêm hai ngày nữa tuyết ngừng rơi, ta sẽ đến thôn trang hồi môn của ta để dưỡng bệnh.
50 Lâm Cẩn Dung liều mạng nhắm mắt, một hơi không nghỉ lớn tiếng nói: “Tổ mẫu người đừng đánh ta đánh hỏng tay rồi, ta sẽ không làm được nữ hồng, không thể pha trà, không thể thổi sáo thì phải làm sao bây giờ? Ta thừa nhận ta sai rồi, ta thừa nhận ta ngốc nghếch, ta thừa nhận ta đắn đo không đúng mực người nói gì cũng đúng.
51 Trong nháy mắt, tuyết trên mặt đất hòa tan thành bùn. Ở thôn trang nằm trong của hồi môn của Đào thị có người tới báo cáo phòng ốc đã được thu thập thỏa đáng, Đào Thuấn Khâm nói chuyện với Lâm Tam lão gia, hai người sẽ đưa Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung đến thôn trang để dưỡng bệnh.
52 Lâm Cẩn Dung nhẹ tay nhẹ chân đi qua, nhẹ nhàng vỗ vai Cung ma ma, cười nói: “Ma ma vất vả, sáng tinh mơ đã ở đây sắc thuốc. Ngươi tuổi lớn rồi, việc này bảo Hạ Diệp hoặc là Xuân Nha làm thay đi.
53 Lâm Cẩn Dung theo lời của Cung ma ma, thay đổi hài, khoác thêm áo choàng, được Thiết Hòe dẫn qua cửa hông rồi đi ra ngoài. Cảnh vật ở nông thôn khá đơn giản, không giống trong thành tường cao đại viện, sau khi ra hỏi hậu viện dọc theo một hàng cây liễu đi thêm một chút chính là một đồng ruộng nước.
54 Lâm Xương Đại phu nhân chuyển đề tài cùng Đào thị lẩm bẩm: “Thân mình nặng nề, thời tiết lại lạnh, nên ở nhà nghỉ ngơi, nếu không có Tam thúc cùng Tam đệ muội đến đây, cũng không thể xuất môn một chuyến này.
55 Miêu Nha cắn ngón tay nói: “Đương nhiên đã thấy qua, là đá thô xây thành, không nhỏ cũng không lớn, nước sâu vừa phải, ngày hôm nay vào trong đó tắm rất thoải mái.
56 Ngày như vậy trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã hơn một tháng, mấy hôm nay bầu trời đột nhiên sầm sì, tuyết bắt đầu rơi lả tả. Tuyết ở nông thôn không giống ở trong thành, rơi nhiều hơn, bất quá chỉ nửa ngày mà quang cảnh chung quanh đã trắng xoá một mảnh, mọi thứ yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người.
57 Mẫu tử đối mặt lẳng lặng ngồi nhìn nhau cũng không nói lời nào. Lâm Cẩn Dung mím nhanh môi, có chứa một vẻ liều lĩnh, bướng bỉnh không đạt được mục đích thề không bỏ qua, Đào thị cũng mím nhanh môi, nàng đau lòng cho hài tử, muốn hết sức giành điều tốt nhất cho bọn họ, hết sức vì bọn họ lên kế hoạch chu toàn.
58 Phòng này mặc dù không rộng lắm, nhưng vẫn mới tinh, có hai gian, Lâm Cẩn Dung đang ngồi chờ là gian ngoài. Cạnh tường có giá sách, thưa thớt có mấy quyển sách cũ, cạnh đó còn có mấy thùng lớn và ngăn tủ, mặt trên còn dán chữ hỉ màu vàng, có bàn dài, mặt trên đặt bình hoa lư sơn đen có hoa văn.
59 Lâm Cẩn Dung nhíu mày tiếp lời Cung ma ma: “Ai mà không sợ phiền toái? Hành thiện tích đức nếu dễ làm như vậy, trên đời này tất cả đều là người lương thiện rồi.
60 Lâm Thế Toàn đối với Lâm Cẩn Dung nói ra lời này, kỳ thật có chút ý tứ ăn vạ. Bởi vì hắn biết, Lâm Xương lão gia tuyệt đối sẽ không cho phép hắn mang theo muội muội trường kỳ ở tại thôn trang của Lâm Tam phu nhân, sẽ dẫn đến nhiều nhàn thoại a.