61 Hai lão ni cô đang ngồi ngoài đại điện phơi nắng ngủ gà ngủ gật bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, Trí Bình vội vàng đứng dậy, ra cửa mở một khe nhỏ hỏi: “Ai vậy?”Thấy thiếu niên áo xanh nho nhã lễ độ: “Xin hỏi lão sư, nơi này là Thanh Lương tự?”Trí Bình bị quấy rầy mộng đẹp, vốn muốn nói ngươi nhìn có vẻ như là người đọc sách, chẳng lẽ không biết chữ? Nhưng thấy thiếu niên như ngọc vẻ mặt trầm tĩnh cùng cử chỉ thong dong tao nhã, lời này không thể nói ra, quy củ hành lễ vấn an: “Ngã phật từ bi, nơi này đúng là Thanh Lương tự, xin hỏi thí chủ từ đâu tới đây?”Thiếu niên lại hoàn lễ: “Tiểu sinh từ chỗ của Chư tiên sinh đến đây.
62 Nói như vậy, là không tính trả lời vấn đề của hắn. Nhưng nàng không nói, hắn cũng có thể đoán được. Lục Giam nhìn huynh muội Miêu Nha liếc mắt một cái, vươn tay vẫy Lâm Cẩn Dung: “Lại đây.
63 Vừa nghe Lâm Cẩn Dung nói muốn đi qua cây cầu kia, Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu không khỏi liếc mắt nhìn nhau, im lặng một lát, Thiết Nhị Ngưu dẫn đầu nói: “Được, nghe theo tiểu thư.
64 Thiết Nhị Ngưu không thích loại cảm giác này. Nữ tử đứng đối diện kia dung nhan vẫn như trước, cùng là Tứ tiểu thư ngày thường luôn ôn hòa, vừa nói liền cười tủm tỉm, chuyên hỏi một vài vấn đề đơn giản kỳ quái, làm ình vốn lo lắng ban đầu lắp bắp, kết quả thực nhẹ nhàng mà trả lời.
65 Lâm Cẩn Dung trầm mặc cùng Trí Bình, Trí Thanh nói chuyện, đội đấu lạp lên, dẫn theo các ma ma cùng Lệ Chi cùng Quế Viên rõ ràng đang có mâu thuẫn trở về thôn trang.
66 Quế Viên nửa điểm cũng không chú ý tới cảm xúc của Lâm Cẩn Dung, chỉ lo vui vẻ của bản thân: “Nói ra biểu thiếu gia thật sự là xui xẻo, núi Thanh Lương nhiều đường như vậy, hắn sao lại cố tình đi con đường kia, cây cầu đó lại cố tình sập xuống…… Ai nha, nghe người ta nói, thời điểm Thiết Nhị Ngưu nhìn thấy bọn họ, Trường Thọ cơ hồ sắp tắt thở a.
67 Lại nói Lâm Cẩn Dung trở về phòng của Đào thị, nhưng cũng không lộ ra biểu tình phản cảm gì với Lục Giam, chỉ trả lời Đào thị: “Nhị biểu ca nói hắn muốn ăn cá hoa đào.
68 Quế Viên vốn đang âm thầm vui mừng, nghĩ rằng biểu thiếu gia thật là tuấn tú, mùi hương trên người thật thơm, chắc là mùi trầm hương? Đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm, không khỏi bị hù dọa hồn bay phách lạc, tay run lên, sách kia từ đầu ngón tay trượt rơi xuống đất.
69 Lâm Cẩn Dung xanh mặt nhìn sách trước mặt. Lúc nàng dùng dao bạc quét nhẹ đi lớp son, rõ ràng là một vết nhỏ, không thể nhìn rõ, nhưng lúc này sách thật sự bị dao làm rách.
70 Đào thị lời nói thấm thía giáo huấn trước mặt Lâm Cẩn Dung: “Con đã mười ba, hắn mười sáu, tuổi dĩ nhiên không nhỏ, tuy nói là chí thân, nhưng cũng phải chú ý tị hiềm, những gì không nên hồ nháo thì đừng hồ nháo……”“Con nào có? Nếu không phải người bảo con đi thăm hắn, con cũng đâu muốn đi.
71 Lại qua mấy ngày, giá bạc thế nhưng tăng tới 1012 văn tiền, các cửa hàng vàng bạc còn cung không đủ cầu, đều bán hết, có rất nhiều nhà phú quý nhân cơ hội này cầm bạc lưu trữ buôn bán được lời một phen.
72 Đảo mắt hoa thạch lựu nở rộ, xen lẫn trong lá xanh, một mảnh đỏ bừng. Thủy lão tiên sinh kết luận bệnh của Đào thị đã hoàn toàn khỏi hẳn, Đào thị lập tức sai người định ngày, truyền tin trở về bảo Lâm Cẩn Âm thu dọn phòng ở, chỉ chờ ngày tốt sẽ xuất hành.
73 Lâm Thế Toàn trầm mặc một lát, giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung nói: “Tứ muội muội cảm thấy ta có thể làm gì? Công danh vô duyên với ta, việc buôn bán thì không có tiền vốn.
74 “Có hỏi rõ ràng Tam thiếu gia đã đi đâu không?” Lâm Cẩn Dung sau khi ngủ trưa dậy chuyện thứ nhất chính là hỏi thăm Lâm Thế Toàn đi đâu. Lúc trước Lâm Thế Toàn trong lòng khổ sở, nói là muốn ra ngoài một chút, nàng cũng không đi theo.
75 Lâm Cẩn Âm thừa dịp thời điểm Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung rửa mặt chải đầu, nhỏ giọng cùng Đào thị nói rõ tình huống trong nhà: “Trước đó vài ngày, Nhị bá mẫu quản sự xảy ra chút vấn đề, tổ phụ lên tiếng, đổi Đại bá mẫu ra mặt quản sự lại.
76 Cho rằng nàng ăn nói không dễ nghe? Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: “Vâng, tổ mẫu, ngoại tôn nữ về sau sẽ chú ý. ” Nàng nói là chú ý, mà không phải sửa.
77 Phía đông nam của Lâm phủ là chỗ mà Đại phòng cư ngụ, bởi vì Lâm Đại lão gia hướng tới cuộc sống điền viên, cho nên nơi này không có kỳ hoa dị mộc, bất quá chỉ là mấy gốc cổ thụ cây hạnh cây lê mà thôi, trong đình viện cũng có bàn đá bằng gỗ bồ đào.
78 Trong phòng Đào thị, Hoàng di nương đang ở trước mặt Đào thị tỏ vẻ quy củ. Hai tay nàng đang cầm một mâm hoa sơn chi cùng hoa hồng tiên diễm tươi đẹp, vô cùng nịnh nọt dâng lên để Đào thị chọn lựa: “Phu nhân người nhìn mấy đóa hoa này, phu nhân, người chọn đóa hồng kiều diễm, hay là đóa sơn chi thanh tú.
79 Lục Vân ngẩng đầu nhìn Đào thị, tình chân ý thiết nói: “Tam cữu mẫu, thật sự là lỗi của ta. Lúc trước, thỉnh vài vị tỷ tỷ đến tham gia ấm lô hội……” Đôi mắt của nàng hơi hơi đỏ lên, không nói tiếp được, lại thản nhiên cười: “Kỳ thật cũng không có gì, chính là ta không có tài nghệ, khiến mẫu thân hiểu lầm Tứ tỷ, rồi các tỷ tỷ náo loạn không thoải mái…… Nếu lúc ấy ta xử lý tốt hơn, cũng không làm cho hai vị trưởng bối khó chịu, thế nên hiểu lầm càng thêm sâu sắc…… Căn nguyên, đều là Vân nhi có lỗi, cầu Tam cữu mẫu đừng tức giận.
80 Gió đêm thổi qua, cây du khẽ run rẩy, cành lá lay động, phát ra thanh âm sàn sạt trầm thấp dễ nghe, trăng sáng cao cao phía chân trời, ánh trăng rơi nghiêng, chiếu vào phòng giống như nhiễm một tầng sương trắng.