21 Lâm Thận Chi lá gan đã tăng lên, bản tính lộ ra, mang theo tươi cười lưu loát hướng Lâm lão thái gia cùng các trưởng bối chung quanh thi lễ, rồi thành thục chui vào lòng Lâm lão thái gia.
22 Tuy là làm nô tỳ không có điều kiện để bó chân, nhưng nghĩ đến nếu đôi chân mình ngày đêm bị bó chặt, có thể thoải mái được hay sao? Nhưng thông cảm là một chuyện, đồng ý chấp thuận lại là một chuyện khác, Lệ Chi khẽ thở dài một cái, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư người cũng đừng quá tùy hứng, nếu để phu nhân biết được……”Lâm Cẩn Dung đánh gãy lời của nàng, giảo hoạt nhìn nàng: “Ngươi vẫn hầu hạ bên người ta, hài của ta cũng do ngươi làm, ngươi không nói, ai mà biết được?”Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, Lệ Chi có chút sợ hãi: “Nhưng vừa rồi người còn bảo Hoàng di nương làm hài cho người mà.
23 Quế Viên làm việc lưu loát, chỉ chốc lát liền hớn hở cầm hộp tiền đi vào, cười nói: “Tiểu thư, đã đếm xong, vàng tổng cộng là 24 nén, bạc có 65 nén. ”Vẫn thiếu, bản thân cũng thật nghèo, cũng đúng, tuổi mình vẫn chưa lớn, trong nhà tất cả chi tiêu đều tính theo trung bình, có điều trang sức tư nhân không nhiều, nói chi đến vàng bạc? Hiện tại mỗi đấu gạo cũng đã tốn 30 văn tiền, có điểm ấy để căn cứ thì tài sản của mình cũng không đến nỗi nào.
24 Lâm lão thái gia mị mắt, chăm chú nhìn Lâm Cẩn Dung. Tôn nữ nhi này, từ trước tới nay đều không xuất sắc, dù thế nào cũng là một bộ dạng mảnh mai nhát gan, hỏi một câu, đáp một câu, hắn vốn tưởng rằng lần này nàng cũng sẽ tận lực che giấu một việc trong đó, hoặc ra sức khước từ, hoặc nói mình oan khuất, muốn hắn chủ trì công đạo, có lẽ, nàng sẽ khóc sướt mướt, sợ bị hắn trách phạt.
25 Mưa rơi rơi, đêm thu se lạnh. Tiếng mưa đập vào cửa sổ, hơi hơi rung động, thổi qua từng cơn gió lạnh, Lâm Cẩn Dung bừng tỉnh dậy, nhìn ngọn đèn mờ nhạt làm bằng sứ men xanh đặt ở góc phòng, nàng không gặp ác mộng, sau khi nhìn thấy Lục Giam, nàng ngược lại không gặp ác mộng nữa.
26 Lệ Chi mở to mắt mắt nhìn, nhẹ giọng nói: “Hình như Đại thiếu gia muốn thỉnh Lục gia huynh muội đi đông giao Bình Tể tự ngắm phong diệp. Nô tỳ thấy Tín Nhi giấu giấu giếm giếm, liền cố ý nói rõ, người sai nô tỳ tới là vì muốn cáo biệt Cữu phu nhân.
27 Lâm Cẩn Dung hiện tại hận nhất chính là người khác thay nàng làm chủ, lại là cùng huynh muội Lục gia dây dưa, dị thường mất hứng thản nhiên liếc Lâm Ngũ một cái, đang muốn mở miệng từ chối, đã thấy Lục Vân tươi cười ngọt ngấy ôm lấy cánh tay của nàng, vui mừng mở to hai mắt chờ mong nhìn nàng nói: “Thật sao, vậy thật tốt quá! Nhưng mà ta không có sáo tốt thì phải làm sao bây giờ?”Lâm Ngũ dò xét thần sắc của Lâm Cẩn Dung thử nói: “Ở chỗ ta có một cái, là Tứ tỷ hôm nay tặng cho ta, có thể uội mượn dùng.
28 Cảm giác của Lâm Cẩn Dung lúc này chính là trơ mắt nhìn một đống bạc lớn vuột qua người “Hưu” một tiếng bay mất, không khỏi đau lòng khó nhịn. Đang muốn mở miệng nói thêm, lại bị Lâm Cẩn Âm kéo tay, trầm giọng nói: “Tứ muội, việc này chúng ta không nên quản, đi thôi, đi thăm phụ thân một chút.
29 Hao hết võ mồm cũng không có người nghe mình nói nửa câu, mà bản thân lại càng không thể nói rõ. Nếu nói Lâm Cẩn Dung không thất vọng không buồn bực thì đó là giả, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm lên tinh thần cho bản thân — vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có lần đầu tiên, về sau tiến hành mọi việc sẽ khá hơn.
30 Thanh Lê vội cầm ấm nước đi vào, đối với Lâm lão thái thái đang nằm trên giường cười nói: “Là Tứ tiểu thư, sau khi cùng Đào gia Cữu phu nhân từ biệt, nàng tới đa tạ ân điển của lão thái thái.
31 Hoàng di nương đột nhiên có chút phiền chán khi phải giả bộ như thế này, nàng nhếch lên khóe môi: “Tứ tiểu thư, vốn nô tỳ chưa từng biết người lại có trí tuệ như vậy, không biết người lại có tâm tư linh lung như thế.
32 Song phương trao đổi xong. Lâm Cẩn Dung đếm tổng số vàng bạc, dặn dò Lệ Chi ngày mai phải đem mấy thứ này đưa cho Đào Phượng Đường, lại bảo Quế ma ma hầu hạ nàng tắm rửa.
33 “Quế ma ma chờ một chút, ta có lời muốn hỏi ngươi. Gần đây Tứ tiểu thư đang làm những gì?” Lâm Cẩn Âm ôn hòa gọi Quế ma ma vừa ở trong phòng thỉnh an Đào thị bước ra.
34 Hoàng di nương lập tức nhận ra Lâm Cẩn Dung bài xích, liền hướng nàng mỉm cười, nói: “Phu nhân, đã đến giờ cơm trưa, tì thiếp đi xem lão gia nơi đó thế nào.
35 Tỷ muội hai người lại vào phòng, tựa vào tháp bên cửa sổ nói chút nhàn thoại vụn vặt. Hai người đều chung một tâm tư, lo lắng Đào thị, khi rảnh sẽ tới khuyên nhủ nàng.
36 Lâm lão thái thái tuổi cao, đêm qua xương cốt đau nhức khó có thể đi vào giấc ngủ, vì vậy sáng nay thức dậy hơi muộn, vốn đang được Thanh Lê và các nha hoàn khác hầu hạ đi hài, còn chưa kịp sửa sang lại quần áo, đã thấy trưởng tức Chu thị vén rèm lên bước vào, gọi một tiếng: “Nương!”Lâm lão thái thái luôn tự xưng là thi thư đạt lễ, luôn chú ý đến lễ nghi, trưởng tức chưa được thông truyền đã xông vào, động tác mạnh mẽ, gọi lớn tiếng, tất nhiên khiến bà không vui, lập tức liền hừ hừ nói: “Ta ngủ quên mất, trời lạnh, khiến các ngươi phải đợi lâu.
37 Đào thị nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, lại nhìn nhìn Lâm Cẩn Âm, khóe môi lộ ra nụ cười hư vô, trầm mặc nhắm mắt lại. Nàng đã đáp ứng rồi. Lâm Cẩn Dung toàn thân xụi lơ ngồi ở một bên, im lặng không nói gì, mình đã rất cố gắng, vẫn không thể bảo hộ được mẫu thân.
38 Lâm Cẩn Âm kỳ thật sau khi cùng Cung ma ma thương lượng, đã nói với Lâm lão thái thái hai sự việc. Thứ nhất là Lâm Tam lão gia tuy rằng ngày thường hay cùng Đào thị ầm ỹ, nhưng chưa hề động chân động tay, hắn vẫn biết nặng nhẹ.
39 Lâm Ngọc Trân hàn huyên vài câu, rồi nói: “Vân nhi từ nhỏ sinh trưởng ở Giang Nam, ở Bình Châu trừ bỏ các tiểu thư tỷ muội một vài phủ cũng không quen biết ai, ta tính ở nhà tổ chức ấm lô hội (thường tổ chức vào mùa đông), thỉnh nhóm phu nhân tiểu thư các nhà ở Bình Châu xem diễn chơi đùa.
40 “Tiểu muội!” Đào Thuấn Khâm mặc một thân cẩm bào lông chồn trắng, đi giày làm bằng da hươu, gương mặt ngăm đen vén rèm bước vào. Khuôn mặt của hắn cùng Đào thị có vài phần giống nhau, giống như các nam nhân cùng độ tuổi khác, hắn cũng để râu dài, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân có bao hàm tư thái dũng cảm sang sảng mà đa số người đọc sách không thể có.