281 Tin tức này như một cái bạt tai tát thẳng vào mặt Hạ Tường, Hạ Tường chỉ cảm thấy một luồng máu lạnh xộc lên cổ, thiếu chút nữa ngã lăn ra. Các trưởng lão khác sắc mặt cũng chẳng khác bao nhiêu, thời gian vừa qua chiến thắng không ít khiến bọn họ thấy được hi vọng sống.
282 “Minh Tiêu phái đúng là không phải thứ tốt gì, ngươi nhìn ngọn núi kia xem, xem nó đã bị tàn phá ra hình dạng gì kìa. ” Bên dưới có người nói thầm. “Chắc không phải, đây chắc là bị trời phạt.
283 Một lúc sau, ánh đỏ càng lúc càng mãnh liệt, một tiếng bộp nhẹ vang lên, một luồng lửa rừng rực bắn thẳng lên từ hỏa liêm thạch, ngọn lửa bức người. Tả Mạc cũng có phần kinh ngạc, Ngọc Thiết Đầu của hắn giờ đã thành thục tới mức độ ba mà vẫn không chống nổi nhiệt độ như vậy, nếu đổi lại là một tu giả bình thường sợ rằng lúc này phải mở linh giáp mới có thể chống đỡ được.
284 Miệng hố phía trên đỉnh đầu giờ chỉ thấy bằng bàn tay, chỗ này đã là sâu dưới đất khoảng năm mươi trượng. Hố rộng khoảng một trượng, nữ tu đứng cách đó không xa.
285 Lúc trước, nguyên liệu cấp bốn trong tay Tả Mạc không nhiều, hiểu biết về nguyên liệu cấp bốn rất ít. Ở những giới nhỏ hẻo lánh như Thiên Nguyệt giới và Tiểu Sơn giới, ngọc giản và sách cổ đề cập tới nguyên liệu cấp bốn càng ít tới mức đáng thương.
286 Tận mắt nhìn thấy trận chiến vừa rồi, đội ngũ chỉ bất quá sáu bảy trăm người này lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với nàng. Công kích sắc bén như dao, thậm chí khiến nàng trong nháy mắt sinh ra ý muốn xoay người bỏ trốn.
287 Mặt trời khuất dần trong tầng mây dầy đặc, bầu tời âm trầm hẳn xuống, sát khí dày đặc trong không khí. Tả Mạc lắc đầu, Đông Tây hai doanh được thành lập trong thời gian ngắn, Công Tôn sư đệ cũng không đặt tinh lực chủ yếu lên hai doanh này, hai doanh này về mọi phương diện đều kém Chu Tước doanh rất nhiều.
288 Thế xông pha của tu giả ngoại đường không khỏi kìm lại. Hơn trăm ánh sáng bạc như một thanh lợi kiếm từ trong lầu phù chiến bắn ra. Phốc phốc phốc!Mười mấy tu giả kêu lên thảm thiết, chỉ trong chớp mắt đã bị cương lôi xuyên thủng! Cho dù quanh người ẩn hiện làn mây như có như không, lại thêm linh tráo luôn khởi động vẫn không ngăn được cương lôi chút nào.
289 Từ trước khi chiến đấu, người thanh niên này luôn ngồi trên một áng mây, bên cạnh là một nữ tu mang mặt nạ, thần sắc thản nhiên. Từ đầu đến cuối hắn chỉ hô hai lần chữ “sát”.
290 Nhìn thi thể rơi vãi khắp nơi, cảnh tượng như địa ngục Tu La, những trưởng lão trước kia còn muốn công thành chiếm thưởng lúc này trong lòng không ai không sợ hãi.
291 “Hạ Tường! Ngươi thật to gan! Đại sư huynh ngộ hại ngươi lại dám giấu diếm không báo cáo lên!”Rồi lập tức không thèm nghe Hạ Tường giải thích, sắc mặt lạnh lùng quét qua những trưởng lão khác: “Bản tọa là nhị đệ tử của lão tổ, Hồng Quân Tiêu, từ giờ trở đi bản tọa sẽ quản lý ngoại đường! Ai không phục, giết không tha!”Các trưởng lão khác đều biến sắc nhưng không ai dám mở miệng, bọn họ cũng có không ít người từng gặp Hồng Quân Hiên.
292 Chỉ thấy thân thể hắn nhanh chóng bành trướng, thân hình phình ra, cao hơn một thước. Khuôn mặt vốn tang thương giờ cũng lộ vẻ uy nghiêm hung hãn, giáp đen mắt đỏ, khiến người khác kinh hãi.
293 Ma công Khổ Vệ vận tới cực hạn, khí đen từng chút từng chút một bị hút vào, cả người hắn không tự chủ được mà run lên lẩy bẩy. Đau đớn, cực khổ lại đều là thuốc bổ tốt nhất đối với ma công này.
294 Ngoại trừ một lượng lớn là pháp bảo cấp ba bình thường ra, còn còn mười hai món pháp bảo cấp bốn, trên người mấy vị tưởng lão kia cũng rất phong phú, trong đó Vân Trận sa kia tất nhiên cũng không ngoại lệ, số lượng tài liệu và tinh thạch cũng khá kinh người.
295 Bọn họ như thợ săn kiên nhẫn chờ, đợi đối phương lộ ra sơ hở trí mạng. Chiến đấu liên tục khiến bọn họ nhanh chóng trưởng thành, không chỉ riêng Công Tôn Sai mà những người khác cũng vậy.
296 “Đúng là rác rưởi. ” Lôi Bằng đầy khinh thường nói: “Nhiều người như vậy mà ngay cả đợt sóng thứ nhất cũng chẳng đỡ được. ”Niên Lục không cho là đúng nói : « Vậy chẳng phải càng tốt áo ? Đỡ tốn công sức của chúng ta.
297 “Thật không ngờ, chi phái Minh Tiêu vậy mà lại ngừng trên tay ta. ” Minh Tiêu lão tổ nhìn bàn tay mình như trẻ con, ngữ khí bình thản như nước song sát ý quanh người lại càng lúc càng dày đặc, hắn ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững: “Chỉ bế quan có vài tháng mà đã xảy ra nhiều biến cố như vậy, thiên ý sao? Hừ! Cho dù là thiên ý cũng không ngăn được lão tổ ta!”Hắn quay người đứng dậy, ánh mắt đảo qua những đệ tử cúi đầu phía dưới nói: “Nếu sau mười ngày ta còn không trở về, các ngươi lập tức bỏ chạy đi.
298 Thanh âm của Minh Tiêu lão tổ không lớn nhưng vẫn đủ nghe rõ. Minh Tiêu lão tổ đứng ngoài nhìn vào, Tả Mạc cũng chẳng dám thảnh thơi ngồi trên áng mây như tước nữa, bất quá, điều này cũng không ngăn cản hắn khinh bỉ đối phương.
299 Lời còn chưa dứt, Tả Mạc còn chưa kịp thấy rõ hình dáng thanh phi kiếm nó đã biến mất trước mặt Minh Tiêu lão tổ. Mọi người trong thành Kim Ô chỉ cảm thấy toàn bộ bầu trời bắt đầu xoay tròn, chậm rãi xoay tròn, tất cả xung quanh đều trở nên mơ hồ.
300 Tai mũi hắn đều chảy máu, mặt vàng như tờ giấy, cực kỳ đáng sợ, quần áo linh giáp toàn thân đều tan tành. Hơn mười hạt đào lôi âm vừa mới ném ra tạo thành uy lực vượt xa sự tưởng tượng của hắn.