121 Điều tồi tệ nhất sắp xảy ra khi giấc mơ bất ngờ thay đổi lần nữa. Mọi thứ lúc này trở nên nhanh hơn, thậm chí là hơn cả thời gian thực nữa. Caleb mở cửa ra và hỏi chuyện quái gì đang diễn ra, thế là những cánh tay đang giữ lấy tôi buông ra.
122 Sửng sốt, tôi nhìn anh rời đi và cộc cằn đóng cửa – song sự sửng sốt đó lại nảy sinh từ khao khát muốn nói ra gì đó để ngăn anh lại. Nỗi lo lắng trào dâng trong bụng khi tôi ngồi lại một mình.
123 Tôi bỏ chạy vào phòng tắm trước khi anh kịp phản ứng. Tôi không thở được. Áp lưng lên cánh cửa, tôi cứ e sợ anh sẽ xông vào và sẽ có cảnh tượng khủng khiếp xảy ra giữa hai chúng tôi.
124 “Lại đây,” anh nhẹ nhàng nói, nhưng tôi biết đó không chỉ là một yêu cầu. Cố thể hiện vẻ tự tin mà bản thân không có, tôi băng qua khoảng cách ngắn ngủi giữa hai chúng tôi và đứng cạnh giường.
125 Matthew ngồi im lặng trong vài phút, cố gắng thẩm thấu câu chuyện vừa nghe. Anh có thể nói gì đây? Chẳng có bất kì thông tin tất yếu nào đáng để ghi nhận cả, nhưng anh đang bắt đầu thấy tò mò về Caleb và con người của hắn ta.
126 “Hắn ta có nói thêm bất kì điều gì về gã Narweh này không? Cô có khung thời gian chính xác không?”
Olivia lắc đầu, “Xin lỗi, không có. Tôi chỉ biết là Caleb lúc đó nhỏ tuổi hơn tôi khi mọi chuyện xảy ra.
127 Không hề suy nghĩ, tôi nhích lại gần hơn và ấn môi lên da thịt sứt sẹo của anh. Caleb rất mềm, mềm mại hơn tôi nghĩ nếu xét đến sự rắn chắc của anh. Sợi lông vàng tí hon, khó thấy chạm vào môi tôi và tôi mỉm cười trên da anh.
128 “Ăn sáng ngoài ban công nhé?” Tôi hỏi với vẻ phấn khích nhiều hơn cần thiết.
Anh mỉm cười. “Em nghĩ đây là gì, một kì nghỉ à?” Tôi cảm thấy lồng ngực mình hơi nhói lên khi anh buông lời trêu chọc.
129 Đột nhiên, sự đụng chạm của anh trở nên nhẹ nhàng hơn và anh hôn tôi dịu dàng đến độ tôi muốn bật khóc lần nữa. “Em thật ẩm ướt; cậu nhóc của tôi đang thấm đẫm em đây,” anh thì thầm trên miệng tôi.
130 Caleb biết sức nặng của mình chắc chắn đang đè nghiến Livvie, song hắn vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với hoàn cảnh mới mẻ và khiêu khích này. Hắn cho rằng việc đó khá bình thường, đặc biệt là đối với một phụ nữ, khi thốt ra những điều đáng ngờ trong cơn khoái lạc dữ dội, nhưng hắn lại không thể nói rằng chuyện này từng xảy ra với mình trước đây.
131 Dường như cả cuộc đời đã trôi qua từ khi Caleb bị buộc phải nghe theo ý chí của người khác: lần cuối cùng xảy ra, việc đó gần như đã giết hắn. Thế nhưng, sự níu giữ của cô với hắn…còn hơn cả về mặt thể xác.
132 Không cưỡng lại được, hắn đẩy tới để nó chạm vào môi cô, “Em quả là một cô gái hư. Tôi đã bảo em phải vào buồng…” Hắn không thể nói ra hết phần còn lại bởi lưỡi của Livvie vừa quét qua đầu “ngọn giáo” của hắn.
133 Caleb siết hai tay thành nắm ở hai bên hông, kiên quyết để cho cô hít thở trước khi yêu cầu được quay lại bên trong khuôn miệng ấm áp, ẩm ướt của cô. Hắn thở dài khi cô đặt một tay lên đùi hắn để giữ thăng bằng, còn tay kia thì nắm lấy cậu nhóc của hắn để đưa lại vào miệng.
134 Livvie không nói gì trong nhiều phút liền trước khi quay sang nhìn Caleb, “Em không muốn trả thù, Caleb. Em không muốn có kết cục như anh, để cho một món nợ máu chết giẫm điều khiển đời mình.
135 Tiếng gõ cửa lôi kéo sự chú ý của hắn. Hắn ra mở cửa và Celia ngay lập tức dời mắt xuống, nhún gối cúi chào thật thấp.
“¿Qué quieres?” (“Cô muốn cái gì?”)hắn hỏi, gay gắt hơn dự định.
136 Hai giờ sáng. Caleb đứng bên ngoài cửa phòng Mèo Con, thẩm thấu nhận thức rằng mình không có nhiều lựa chọn trong việc chuyện gì sẽ phải xảy ra tiếp theo.
137 Caleb nhanh chóng quay đi và hướng về phía đích đến của mình với Mèo Con theo sát phía sau. Cuối cùng, hắn cũng đến được chỗ cách cửa gỗ nặng trịch sẽ dẫn họ xuống nơi mà trước đây từng là một hầm rượu, nhưng hiện tại là một căn hầm được thiết kế cho những mục đích hay ho hơn.
138 Hông Mèo Con nghiêng về trước chỉ một chút, cơn thôi thúc của khao khát đã khiến cho nhũ hoa cô cứng lên còn ‘cô bé’ thì ướt đẫm. Cô chần chừ, nhưng chỉ trong một giây.
139 Dù thế, sau một lúc, hắn biết mình phải dừng lại – hoặc sẽ không thể dừng lại nữa. Hắn đứng lên và nhìn xuống cơ thể run rẩy của Mèo Con. Cô quay đầu đi và nhắm mắt lại khi hai gò ngực nâng lên rồi hạ xuống vì nỗ lực hít thở.
140 Ngày thứ 10: Buổi tối
“Tôi phải đi tè,” tôi nói với Reed. Anh ta nhăn mặt nhưng không bình luận gì. “Gì chứ? Con người ta thỉnh thoảng phải tè chứ Reed.