1 Ngày của Nick Dunne Khi nghĩ đến vợ mình, tôi thường nghĩ tới cái đầu của cô ấy. Trước hết là dáng hình của nó. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, gáy cô ấy là hình ảnh đập vào mắt tôi trước tiên và các góc cạnh của nó có gì đó thật duyên dáng.
2 Tháng 1 năm 2005 - Nhật ký - Ô la la! Khi viết những dòng này, tôi đang ngoác miệng cười như thể một đứa trẻ mồ côi vừa mới được nhận nuôi vậy. Tôi cảm thấy ngượng ngùng trước niềm vui sướng của chính mình, giống như một cô nàng xì-tin với mái tóc đuôi ngựa trong tập truyện tranh đang buôn chuyện qua điện thoại rằng: Mình đã gặp một anh chàng đấy! Nhưng thực là vậy.
3 Tôi mở toang cánh cửa ra vào của quán bar, lẩn mình vào bóng tối và lần đầu tiên trong ngày lấy một hơi thật sâu hít vào mùi thuốc lá, mùi bia, mùi hương của từng giọt rượu bourbon, và mùi vị bỏng ngô cũ.
4 18 tháng 9 năm 2005 - Nhật ký - Nào, nào, nào! Thử đoán xem ai đã trở lại? Nick Dunne, anh chàng tiệc tùng ở khu Brooklyn với nụ hôn êm dịu ngọt ngào và hành tung bí ẩn.
5 Ban đầu tôi đợi cảnh sát ở trong bếp nhưng cái mùi khét lẹt từ bình đun nước bị cháy cứ cuộn lên trong cổ họng khiến tôi buồn nôn, nên tôi ra hiên trước ngồi ở bậc tam cấp trên cùng và cố trấn tĩnh lại.
6 5 tháng 7 năm 2008 - Nhật k ý- Tôi đắm chìm trong tình yêu! Ngập tràn trong nhiệt huyết! Mê dại để hiến dâng! Một con ong nghệ hạnh phúc và bận rộn với sự hăng hái của hôn nhân.
7 Boney và Gilpin chuyển địa điểm cuộc thẩm vấn của chúng tôi tới sở cảnh sát, nơi trông giống như một ngân hàng cộng đồng làm ăn thua lỗ. Bọn họ để mặc tôi một mình suốt bốn mươi phút trong một căn phòng nhỏ.
8 21 tháng 4 năm 2009 - Nhật ký - Thật tội nghiệp tôi. Để tôi kể lại sự việc xem nào: Campbell, Insley và tôi đang ăn tối tại nhà hàng Tableau ở khu Soho.
9 Một ngày trôi qua Tôi đã không nghe lời Go về việc uống say quá mức. Tôi ngồi một mình trên chiếc tràng kỷ ở nhà Go, uống hết nửa chai, cho đến khi thứ adrenaline trong tôi bùng phát lần thứ mười tám thì tôi tự nhủ mình phải đi ngủ thôi: Mí mắt tôi sụp xuống, khi tôi di chuyển chiếc gối với đôi mắt nhắm nghiền thì tôi thấy vợ mình, mái tóc vàng của cô ấy bết lại vì máu, mù lòa và khóc lóc trong đau đớn, lê thân mình dọc theo sàn bếp, la hét gọi tên tôi.
10 5 tháng 7 năm 2010 - Nhật ký - Tôi sẽ không đổ tội cho Nick. Tôi không trách Nick. Tôi từ chối và cự tuyệt việc biến mình thành một con bé xẵng giọng cáu bẳn với miệng lưỡi xấc xược.
11 Một ngày trôi qua Ánh đèn sáng lóa, và tôi nở một nụ cười, nhưng không kịp nữa. Tôi cảm thấy một luồng khí nóng quấn quanh cổ mình, và từng giọt mồ hôi đầm đìa trên sống mũi.
12 23 tháng 8 năm 2010 - Nhật ký - Mùa hè. Chim chóc. Ánh nắng. Tôi dành cả ngày lê bước quanh công viên Prospect. Làn da mềm mại của tôi, khung xương yếu ớt của tôi.
13 Hai ngày trôi qua Tôi tỉnh giấc trên chiếc giường kéo trong căn phòng của gia đình Elliott, mệt mỏi rã rời. Nhà tôi vẫn bị tiếp quản nên bố mẹ vợ đã khăng khăng giữ tôi lại qua đêm, với một sự khẩn thiết tương tự như lúc họ chộp lấy tờ hóa đơn bữa tối: lòng mến khách giống như một thế lực dữ dội của tự nhiên vậy.
14 15 tháng 9 năm 2010 -Nhật ký- Tôi đang ngồi viết những dòng này ở một nơi nào đó tại Pennsylvania. Phía Tây Nam. Một nhà nghỉ bên đường cao tốc. Phòng của chúng tôi nhìn ra bãi đậu xe, và nếu tôi nhìn ra phía sau tấm rèm cửa dày màu be này, sẽ thấy rất nhiều người đang túm tụm bên dưới ánh đèn huỳnh quang.
15 Ba ngày trôi qua Cảnh sát sẽ không tìm được Amy trừ khi có ai đó muốn cô ấy được tìm thấy. Chừng đó là quá rõ rồi. Mọi nơi có màu xanh và màu nâu đều đã được tìm kiếm: hàng dặm sông Mississippi bùn lầy, tất cả những con đường mòn và đường bộ leo núi, hàng loạt những cánh rừng thưa.
16 16 tháng 10 năm 2010 - Nhật kí- Mừng lễ kỉ niệm của chính tôi! Vậy là tròn một tháng với tư cách một cư dân Missouri, và tôi đang trên đường trở thành một người dân Trung Tây kiểu mẫu.
17 Bốn ngày trôi qua Năm giờ sáng. Rand và tôi ngồi uống cà phê trong trụ sở Tìm kiếm Amy Dunne trống không, chờ đợi cảnh sát đang điều tra Lonnie. Từ tấm ảnh treo trên tường, Amy lại chăm chăm nhìn chúng tôi.
18 28 tháng 4 năm 2011 - Nhật kí - Hãy cứ phải tiếp tực con nhé. Đó là điều mà Mẹ Mo đã dặn, và trong lúc dặn dò, sự chắc chắn của bà khi nhấn mạnh từng từ một, giống như thể đó thực sự là một chiến lược sống còn - đã khiến cho câu nói sáo rỗng kia không chỉ là một tập hợp từ nữa, mà đã trở thành một điều gì đó xác thực vô cùng.
19 Ngày thứ tư mất tích Cô ấy đang đứng đó, dưới ánh sáng ấm áp màu vàng cam của ngọn đèn đường, chiếc váy hai dây mỏng manh và mái tóc lượn sóng giữa tiết trời nóng ẩm.
20 21 tháng 7 năm 2011- Nhật ký -Tôi đúng là một con ngu. Đôi khi tôi tự nhìn mình và nghĩ: Chẳng trách sao Nick thấy tôi nực cười, nhỏ mọn, hư hỏng, so với mẹ anh ấy.