101 Âm nhạc vang lên trong không gian khi chúng tôi bước đi, và không lâu sau, tôi nhận thấy nơi này trông giống như một khách sạn xa hoa vậy. Sàn nhà là đá cẩm thạch được trải thảm màu rượu vang rất thịnh hành.
102 Tôi thút thít và run rẩy, nhưng lại không tài nào buộc mình nhúc nhích được. Tôi nghiêng người về phía chân Caleb, co rúm và nài xin hết mức có thể mà không hề lên tiếng hay phá bỏ tư thế.
103 Theo yêu cầu của Rafiq, Caleb đưa Mèo Con quay trở lại bữa tiệc. Đó không phải chuyện hắn muốn làm, nhưng trong không gian xa lạ thuộc ngôi nhà to lớn của ‘bằng hữu’ Rafiq, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo người quản gia tiến về phía các vị khách khác.
104 Một người đàn ông Mexico khoảng hơn bốn mươi, với mái tóc đen, đôi mắt màu lục, và một bộ râu ấn tượng, tiến tới chỗ Caleb và Mèo Con. Ông ta vận một bộ lễ phục trắng kì quái và phong thái thì hoàn toàn khác với những người xung quanh họ.
105 “Thế này cậu có thể nhìn thấy mà vẫn giữ được sự riêng tư,” Felipe ra hiệu về phía mấy chiếc ghế.
“Cảm ơn,” Caleb nói, nhún nhường hết mức có thể, “Tôi là Caleb.
106 Rafiq chùi nước ở khóe mắt khi chầm chậm biến tràng cười thành sự yên lặng méo mó. “Trẻ con quá, Caleb. Jair chỉ là một nguồn cung cấp thông tin mỗi khi cậu không hữu dụng lắm mà thôi.
107 “Lấy giẻ khỏi miệng cậu ta,” Celia ra lệnh. Cô ta thong thả tiến lại chỗ Kid và lưới những ngón tay qua mái tóc dài chấm vai của tên nhóc, ru cậu ta vào sự an toàn giả tạo trước khi nắm lấy những lọn tóc vàng và giật ngửa đầu cậu ta ra sau.
108 Đầu của Mèo Con, đang tựa lên đùi hắn, ở gần ‘cậu nhóc’ đến độ hắn có thể cảm thấy hơi thở của cô phả vào đó. Hắn có thôi thúc muốn đem nó ra và khiến cô phải mút nó.
109 “Đẩy cậu ta thẳng dậy. Tôi muốn cậu ta ngồi trên gót chân,” Celia nói và hai người đàn ông kéo cậu ta dậy.
Mặt Kid đỏ bừng và ướt nhòe nước mắt. Lồng ngực của cậu ta, không như phần lưng, chỉ nổi lên đúng một lằn roi đỏ.
110 Matthew nuốt xuống sự khô khốc nơi cổ họng mình. Nếu không biết rõ thì có lẽ anh đã nghĩ rằng Olivia có khả năng ngoại cảm rồi. Anh ngồi bất động trong chiếc ghế thiếu tiện nghi và cố không thu hút sự chú ý vào nơi cương cứng điên cuồng của mình.
111 Giận dữ lóe lên trên gương mặt cô. “Không hề có một dấu vết vĩnh viễn nào trên người tôi cả, Reed, không hề. Anh không biết đã bao nhiêu lần anh ấy ở đó để giữ chặt tôi mỗi lần tôi chắc chắn rằng mình sẽ tan vỡ đâu.
112 Cô thở dài trước câu hỏi kia, sự tập trung dường như lại trôi về chốn xa xăm. Khi lên tiếng, giọng cô yếu ớt và hơi buồn bã. “Anh ấy từng trò chuyện với tôi mỗi tối.
113 Lời từ chối của anh dường như khiến cô bực mình. Hai của Olivia xịu xuống nhưng cô lại gật đầu lâu hơn cần thiết, một lần nữa lạc lõng giữa không gian.
114 Anh rời khỏi bệnh viện và quyết định quay trở lại văn phòng trong vài giờ. Bây giờ vẫn còn khá sớm, và các văn phòng ở Pakistan vẫn mở cửa. Anh phải thực hiện vài cuộc gọi.
115 Ngày thứ 10:
Matthew thức dậy với cảm giác nhức nhối. Mọi chỗ đều đau. Chầm chậm, anh gập đầu về trước và càu nhàu khi cơn đau chạy thẳng xuống phía sau cổ anh rồi nằm lại ở giữa hai vai.
116 “Anh không phải một Người Áp Đặt. ” Janice lắc đầu, “Tôi không nghĩ thế. Ý tôi là, anh có thể lắm chứ, anh rất mạnh mẽ, rất nam tính và đầy tự chủ. Nhưng đó chính là vấn đề.
117 Matthew tắm dưới vòi nước nóng thật lâu. Nó giúp xoa dịu các bắp cơ đau nhức của anh. Thiệt hại không đáng kể lắm, chỉ có vài vết bầm và lằn roi trên mông anh thôi.
118 Olivia đang viết vẽ điên cuồng lúc Matthew bước vào. Dường như tinh thần của cô đã khá hơn tối qua. Matthew phải có lời khen với Sloan.
“Cô đang viết gì vậy?” Matthew hỏi.
119 Khi mở mắt và nhận ra trời đã sáng, phải mất đến vài phút tôi mới lấy lại được định hướng của bản thân. Nỗi lo lắng kéo dài cả đêm qua đang dần phai đi.
120 Tôi muốn hét lên với cô ta vì không chịu lên tiếng, nhưng dám chắc chuyện đó chẳng đưa tôi đến đâu cả. “Sáuuuuuu…tháng?”
Cô ta lắc đầu.
Tôi hít sâu, củng cố hơi thở cho câu hỏi tiếp theo, “Năm?”
Cô ta gật đầu và mỉm cười.