121 Lý Nhã Thuần xách ngược lỗ tai thằng con quý tử của mình lên, đánh vào thí thí của nó mấy cái, rồi trừng mắt nhìn nó nói:-Lý Nhã Hàn con nói cái gì vậy, mau xin lỗi Mỹ Dao ẹ.
122 Một bàn tay đánh vào tay đang bóc thức ăn của anh. -Lý Nhã Dịch, cậu đừng quá đáng. Lớn rồi mà còn ăn dụng là sao? Những món này không phải cháu nấu, là mẹ đấy.
123 Nhạc chuông điện thoại Nhã Thuần vang lên. Nhã Hàn cầm lên xem, thì thấy trên màn hình tên người gọi đến là “Sắc ma bá đạo”. Không khỏi nhíu mày. Nó cầm điện thoại đi về phía ban công, và ấn nút trả lời.
124 Trên taxi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, Nhã Thuần xuốn xe, hướng Nhã Hàn gọi:-Nhã Hàn, đợi mẹ với. Nghe tiếng của Nhã Thuần, Nhã Hàn xoay người lại, chạy về phía cô.
125 Hoa Thương tuyệt vọng khóc róng lên. Cô đã mất tất cả thật rồi. Kỳ Chấn nói rất đúng, cô đã sai, cô đã sai lầm thật rồi. Cái gì của mình sẽ là của mình, còn không phải thì dù cho có níu kéo như thế nào cũng mãi mãi không thuộc về mình.
126 Người phụ nữ trung niên khẽ nhíu mày, bà cũng không nhớ rõ nữa, mà bà cũng không muốn nhớ. Kể từ cái ngày bà bị tên khốn kia lừa gạt, khiến bà bỏ chồng bỏ con theo hắn, sao khi hắn lấy hết tiền thì bán bà vào ổ chứa, bắt bà tiếp khách nuôi hắn.
127 Người đàn bà trung niên dùng ánh mắt không thể tin, nhìn hoàn cảnh trước mắt. Mọi việc diễn ra quá nhanh, trong lúc bà vẫn đang đắc thắng, bỗng nhiên có một đám người mặt áo đen tràn vào, không những cứu thoát được con nhỏ kia, còn đánh cho tất cả lũ tay chân của bà thừa sống thiếu chết.
128 Nhã Hàn nhìn Nhã Dịch nói:-Khi mẹ tĩnh lại, có nên nói ẹ biết chuyện của ba không?Nhã Dịch lắc đầu:-Không nên, lúc này đừng để cô ấy kích động. Bác sĩ nói dù phẫu thuật thành công, nhưng tránh để bệnh nhân xúc động mạnh, nếu không sẽ rất nguy hiểm…-Nhưng mà ba, ông ấy đã, ô ô ô…….
129 Một năm sauNhã Hàn ngồi cạnh bên giường Nhã Thuần vừa gọt táo, vừa nói:-Lý Nhã Thuần, con nói mẹ nghe nè, mẹ ngũ suốt ngày như vậy không chán à. Tối ngày chỉ vô nước biển và dịch dinh dưỡng, không được ăn những món do con nấu mẹ không cảm thấy khó chịu sao.
130 Nhã Hàn nhàn nhã vừa cắn hột dưa, vừa uống sữa nói:-Không cần lo chuyện đó, cậu Nhã Dịch nói cậu sẽ lo cho hai mẹ con mình từ a tới z chỉ cần mẹ nói một câu mà thôi.
131 Nhã Thuần đi vào phòng bếp, theo quáng tính cô mở cửa tủ, lấy ra một gối mì, và mở tủ lạnh lấy thêm quả trứng, giá và rau muống. Sau đó bắt bếp lên vừa hát ngân nga vừa nấu bếp.
132 Giống như lời của Nhã Thuần, Nam Cung Hạo Thiên bị cô lôi kéo vào giảng đường, áp bức, bức hôn. Nam Cung Hạo Thiên hứa với cô khi nào chân và mắt của anh được Bạch Nhật Hàn chữa hoàn toàn sẽ thành hôn.
133 Lý Nhã Thuần trừng mắt nhìn Nam Cung Hạo Thiên lạnh lùng nói:-Nam Cung Hạo Thiên thu hồi móng vuốt của anh ngay, hôm nay dì cả mẹ của tôi đến, tôi và Triều Hi chỉ là bạn bè mà thôi.
134 Hoa Thương nhìn Nam Cung Hạo Thiên say khướt nữa nằm nữa ngồi trên sofa, cái đầu gần như gục tới đất, vỏ chai rượu khắp nơi, nhưng trên tay vẫn còn nắm chặt cái khung hình.
135 “Rồi vậy là xong” – chàng trai thầm than. Anh đã muốn ngăn cô lại, không cho cô uống cái thứ kia, nhưng vẫn không kịp. Hành động của cô quá nhanh. Nên cô không thể trách anh được.
136 Cô đã mất đi cái thứ quan trọng nhất của mình ột gã không hề quen biết. Tên khốn, hắn thật tồi tệ. Nhưng cũng không thể chê được, hắn rất đẹp trai, khuôn mặt đầy vẽ ma mị, mi dài và rậm, cái mũi cao cao, làn da thật trắng, không tỳ vết.
137 Gặp lại cô anh rất vui, nhưng đồng thời cũng lo lắng không thôi. Cô bệnh ư, có nặng không, có ai chăm sóc không?Anh tìm đến phòng khám, hỏi thăm y tá, mới biết được cô tên là Tố Hoa Thương mang thai ba tháng.
138 Ngoại ô thành phốDưới bóng cây đại thụ già, một cô gái dáng vẽ thanh tú, hai tay gối đầu nằm trên bãi cỏ xanh mượt, khép hờ hai mắt, trên môi còn ngân nga một điệu hát nghe rất im tai.
139 Không có người trả lời, nhưng thay vào đó là hàng loạt viên đá được ném ra, nhanh và chuẩn nhắm ngay vào trán, tay và chân của đám sát thủ, làm rớt tất cả vũ khí của chúng.
140 Người mà cô vừa yêu lại vừa hận, người mà cô kính trọng vô cùng. Lúc ấy cô không biết tại sao ông rất thương cô, quan tâm cô, nhưng lại không hề để ý đến mẹ, làm mẹ phải sống trong đau khổ và tổn thương.