1 Trời tối dần, hành lang cũng không bật đèn, cách một mét lại có cửa sổ cho ánh trăng chiếu vào. Ánh trăng chiếu lên gạch men sứ trên sàn, phản xạ thành thứ ánh sáng lạnh lẽo như băng.
2 Thứ hai, trời âm u.
Phó Dĩ Mạt là người đầu tiên đi vào thang máy. Theo thói quen, cô ấn nút đi lên ngay sau đó rồi bấm ngón tay tự đùa nghịch. Người càng lúc càng nhiều, cô lui dần về phía sau.
3 Dưới chùm đèn thủy tinh rực rỡ, đồ ăn được bày biện trông rất ngon mắt, cây xanh ẩn hiện hai bên, một khung cảnh vô cùng lãng mạn, Tần Nặc ngồi trên ghế, nhìn Phó Dĩ Mạt đang đứng ngây người ở cửa.
4 Đi ra khỏi khách sạn, tuyết rơi vẫn dày như lúc trước, sợi dây liên kết giữa quá khứ với hiện tại giống như bị chặt đứt. Cô như thường lệ, vẫn tự đi một mình, tự chăm sóc, tự quan tâm đến chính mình.
5 Tào Dương chạy xe như điên trong đêm khuya, radio đang phát một bài hát cũ nói không nên lời.
Vừa rồi trong quán bar, anh uống không ít rượu, nhưng suy nghĩ vẫn thực tỉnh táo, trước mắt vẫn nhìn rõ một ngã tư.
6 Sáng sớm, bầu trời vẫn còn là một màu xám xịt và ủ dột. Phó Dĩ Mạt cẩn thận đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo vào, quay đầu nhìn người vẫn còn mơ màng trong giấc ngủ.
7 Sau khi tuyết ngừng rơi, bầu trời trong sáng, ánh mặt trời màu vàng lấp ló, ánh tuyết lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời tạo thành một màu vàng tươi mới.
8 Chiếc xe màu đen chạy như bay trên đường cao tốc, một loạt hàng cây thẳng tắp bên đường bị đổ lùi về phía sau.
Thi Lan ngồi ở phía sau, sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm.
9 Chạng vạng, tuyết tan, bên đường nơi nơi đều là những bãi nước bùn.
Ánh mặt trời cũng sắp đổi thành ảm đạm, Phó Dĩ Mạt từ trong phòng làm việc đi ra, áo khoác lớn bao bọc lấy cả thân hình.
10 Trời tối dần, ngoài cửa sổ, đèn điện đã chăng đầy từng góc phố. Từ nơi này nhìn ra, có thể thấy được mười dặm ánh sáng hồng trần.
Nhưng trong phòng lại chỉ một màu xám, chỉ có một chiếc đèn nhỏ lờ mờ ở dưới đất, khiến bóng lưng người ở phía sau phủ một lớp ánh sáng mờ ảo.
11 Sáng sớm, bầu trời vẫn còn âm u nhưng đằng Đông vẫn thản nhiên hé lộ những tia sáng báo hiệu ngày mới, giống như một đóa hoa kim tuyến khổng lồ nở trên đường chân trời.
12 Lúc tan tầm, chân trời sáng lạn ánh tịnh dương.
Phó Dĩ Mạt đi ra khỏi thang máy.
“ Giám đốc Phó, hôm nay không tăng ca sao?”
Cô lễ tân cười, cúi đầu chào Dĩ Mạt.
13 Nửa giờ sau.
Phó Dĩ Mạt đứng ngẩn người trong một không gian xa lạ. Đèn neon chiếu rọi lên bầu trời ban đêm, bãi đỗ xe đầy ắp những chiếc xe cao cấp.
14 Đi ra khỏi sòng bạc xa hoa, phục vụ cẩn thận lái xe của bọn họ đến trước cửa, Phó Dĩ Mạt chỉ chú ý nhìn vào đồng hồ. Thật không ngờ, cô đã ở Lăng Thần này được hơn bốn giờ.
15 Dương Quyên nhìn Tào Dương rồi lại nhìn Thi Lan, không biết nên nói cái gì. Một xấp tài liệu báo cáo bị mở toang, còn có mấy trang bị vứt hỗn độn dưới sàn nhà.
16 Trời dần dần tối, cả tầng lầu chỉ còn duy nhất phòng của Phó Dĩ Mạt còn sáng đèn. Chiếc váy dài sau khi được cởi bỏ đã nằm yên vị trên ghế sô pha, mềm nhẹ và ôn nhu, phảng phất mang theo hương rượu.
17 Trăng rất sáng, trong phòng không bật đèn, ánh trắng theo đó mà len lỏi vào.
Tần Nặc đứng ở ban công, trong tay kẹp một điếu thuốc lá. “ Tách” một tiếng, bật lửa được đánh lên, điếu thuốc ngậm trong miệng cậu giống như một ngọn đuốc nhỏ.
18 Ngày hôm sau là ngày thứ sáu. Thứ sáu nổi tiếng nhất trong thị trường chứng khoán chính là “ Ngày thứ sáu đen tối”.
Mấy ngàn cổ phiếu đều đột ngột hạ giá, tình hình hiện nay khiến cho người ta sợ hãi.
19 Thứ hai.
Mỗi thứ hai đều có một cuộc họp, giám đốc các bộ phận đều phải tham gia, Phó Dĩ Mạt cẩn thận tránh né đi phía sau đám người. Cô ngủ không được ngon, cho dù đã dùng nước lạnh cùng phấn trang điểm nhưng đôi mắt vẫn thâm quầng.
20 Máy bay hạ cánh rồi cô mới cảm thấy hối hận.
Không biết là quần áo mặc ít hay tại khí lạnh thâm nhập quá nhanh, nơi này lạnh đến kinh người. Loại cảm giác lạnh như băng khiến người ta run rẩy.