21 Trần Triều Hi, vừa từ cửa bước vào, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn không ngừng, nhíu mài nói:- Bây giờ là tình hình gì đây?Giọng nói tuy trầm thấp dễ nghe, nhưng không mang theo tý độ ấm nào, nhận ra sự uy hiếp làm cả lớp bỗng im bặt.
22 Nhưng tay của cô chưa kịp chạm vào khuôn mặt của Triều Hi đã bị cậu ấy ngăn lại. Trong lòng hơi bị oán giận, cô quay đầu sang chỗ khác không them nhìn cái người vô duyên kia nữa.
23 Những ngày tiếp theo vẫn yên lặng, như không có chuyện gì xảy ra. Lớp học vẫn bình thường trừ việc một số bạn vẫn nghĩ đều đều (trong đó tất nhiên sẽ có bạn Nhã Thuần của chúng ta), nói chuyện rôm rã như chốn không người, nhắn tin điện thoại, chụp hình tự sướng đăng face, xem gương nặn mụn, trang điểm… vv.
24 Với chức vụ tham tử, không bao lâu sao Nhược Mai đã nhanh chóng tìm ra đáp án. Thấy khuôn mặt Nhược Mai xám ngắt như khổ qua, Nhã Thuần, càng cảm thấy trong lòng bất an hơn nữa, vội lên tiếng:- Cậu đừng nói với mình là….
25 Mạc Ly Khanh vốn là con ngựa hoang, làm sao có thể dễ dàng tròng dây cương cho nó được. Điều này có thể làm khó bất kỳ ai, nhưng đối với Nam Cung Hạo Thiên anh, chỉ là chuyện nhỏ.
26 Trên đường đi về Nhã Thuần cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, mí mắt bên trái của Nhã Thuần không ngừng giựt, khiến cô bất an vô cùng. Nhã Thuần mở cửa vào nhà, cô nghe thấy tiếng khóc thúc thít.
27 Nam Cung Hạo Thiên lên tiếng:- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nhìn cô giờ cứ như xác ướp Ai Cập sống dậy không bằng. Nhã Thuần đến lúc này mới chợt nhớ lại Nhã Dịch, nó mất tích vạy mà cô còn đứng ở đây.
28 Sau một lúc lâu, cửa phòng mở, anh chàng mặt áo blue trắng bước ra, Nhã Thuần chạy nhanh lại nắm lấy tay hắn, giọng nói đầy khẩn trương:- Em tôi không sao chứ bác sĩ?- Không sao em đừng quá lo lắng, chỉ là chuyện nhỏ thôi, thằng bé bị bị rắn độc cắn cộng với hoảng sợ quá độ nên ngất thôi – anh ta vừa cười vừa nói.
29 Những ngày kế tiếp lớp No. 1 như thay đổi thành lớp khác. Đúng như theo yêu cầu của Nam Cung Hạo Thiên, lớp học đầy đủ, không hề có bất kỳ một tiếng động nào, chỉ có tiếng giảng bài vanh vách của thầy cô giáo.
30 Giờ giải lao, ở khuôn viên trường. Nhã Thuần và Nhược Mai đang ngồi trên băng đá, vừa ăn bánh vừa nói chuyện với nhau. Bỗng cái bánh trên tay của Nhã Thuần bị ai giật mất.
31 Trong phòng giáo viênCô Kim Xuân giáo viên ngữ văn, nhìn tin nhắn điện thoại đang cầm trên tay, khuôn mặt biến sắc, nắm chặt lấy tay đồng nghiệp bên cạnh.
32 Chuông tan học vừa reo cả lớp ùa về như ong vỡ tổ. Nhã Thuần nhanh chóng xếp sách vở vào cặp ra về, thì một giọng nói thanh thúy vang lên:- Lớp phó em ở lại, thầy có chuyện nhờ em.
33 Chương 33: Nghe lénNhã Dịch nếu lấy tay Nhã Thuần, làm nũng:- Nhã Thuần làm việc sau về sớm thế? Vậy Nhã Thuần đưa Nhã Dịch đi khu vui chơi nha, nha.
34 Chương 34: Nhã Dịch làm bếpChưa đầy năm phút, Nhã Thuần đưa rổ rau, ra trước mặt cô, như khoe thành quả lao động của mình. Nhưng đập vào mắt cô là rổ rau nát bấy, nó lặt rau mà lá thân thì bỏ còn rễ thì giữ lại, không biết bây giờ cô nên cười hay khóc đây.
35 Chương 35: Bữa tiệcNhã Thuần nhìn những thứ trên bàn nở nụ cười hài lòng với thành quả của mình. Những món ăn đầy đủ sắc, hương, vị. Hương thơm ngào ngạt xốc vào mũi làm cô xuýt không thể kiềm được mà một hơi xơi hết.
36 Chương 36: Phúc hắc đứa nhỏNhã Dịch vừa ăn, vừa nhìn Nhã Thuần cười cười, dơ ngón cái lên:- Món ăn của Nhã Thuần là ngon nhất, nhất…. . Rồi cắm đầu vào, ăn hết món này tới món khác.
37 Chương 37: Sự thật có đơn giản như vậy?Trong lớp học No. 1Nhã Thuần nhìn Nhược Mai đang ngồi mà hồn thả tặng trời xanh, ngay cả khi cô đưa tay quơ quơ trước mặt cô nàng, mà cô nàng vẫn còn như không hay.
38 Chương 38: Cường hônNam Cung đang ngồi đang bên bàn làm việc, tiếng “lách cách, lách cách…” do anh gõ bàn phím vẫn vang lên đều đặn, xem Nhã Thuần cứ như người vô hình.
39 Chương 39: Tại sao?Lúc này tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Nam Cung Hạo Thiên nhíu mày, anh vẫn không quan tâm. Tiếng chuông dường như không biết được sự tức giận từ chủ nhân của nó, từng đợt chuông cứ đổ như muốn đòi mạng.
40 Trên xe, Nhược Mai mỉm cười nói:-Ngồi không trên xe thật buồn chán, hay chúng ta chơi trò gì đi. Chu Uyển Nhi, duỗi thẳng lưng nói:-Cũng được đó, ngồi từ nãy đến giờ xương sống của mình sắp mục luôn rồi!Nhã Thuần lên tiếng:-Hay mình chia đội ra đố vui đi.