41 Mạc Ly Khanh nói:-Vậy thì nghe cho kỹ câu đố của ta đây: “Tối ngày lo việc nướcGiúp sự sống con ngườiMột thân đơn chiếc quanh đờiVui thời ai biết , buồn thời ai hay”Nhược Mai suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa có câu trả lời, Nhã Thuần kéo tay Nhược Mai.
42 Sau một hành trình dài đăng đẳng, cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước một ngôi biệt thự cổ kính nằm tại một vùng ngoại ô cách xa thành phố hàng nghìn kilomet.
43 Trời chưa hừng đông, cả lớp No. 1 đã bị đánh thưc bởi tiếng chuông reo, một giọng nói trầm thấp vang lên: “ Tôi cho các em mười lăm phút, sau mười lăm phút tôi muốn thấy mặt các em tại phòng khách”.
44 Cả đoàn người lê tấm thân mệt mỏi bước dọc theo con đường mòn trở về. Khi về đến căn biệt thự, họ mới phát hiện một chuyện cực kỳ quan trọng. Nhược Mai cả kinh nói:-Ở đây không có đầu bếp, không lẽ hắn muốn bỏ đói chết tụi mình à.
45 Buổi tối Nhã Thuần, Nhược Mai, Triều Hi, Ly Khanh , Uyển Nhi hẹn gặp nhau tại phòng của Nhược Mai. Nhưng do Nhã Thuần phải vỗ Nhã Dịch ngũ nên đến muộn, khi cô đẩy cửa vào phòng, nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của bốn người kia Nhã Thuần không khỏi nghi hoặc hỏi:-Mọi người bị sao vậy?Nhược Mai giơ cái điện thoại trong tay lên nói:-Điện thoại tụi này không có sóng, lên mạng không được.
46 Sau khi đến khu vườn, Nam Cung Hạo Thiên chia mọi người ra thành bốn nhóm, hai nhóm nữ và hai nhóm nam. Nhóm nữ thứ nhất do Nhã Thuần làm nhóm trưởng phụ trách mầm cỏ, nhóm thứ hai do Nhược Mai làm nhóm trưởng phụ trách thu hoạch những rau củ, trái cây chín, nhóm thứ ba do Trần Triều Hi làm nhóm trưởng phụ trách làm đất, bón phân, còn nhóm phụ trách xách nước do Mạc Ly Khanh làm nhóm trưởng.
47 Khi thấy cô bị ngã vốn định đưa tay đỡ lấy cô, nhưng không ngờ Trần Triều Hi ở đâu xuất hiện, nhìn thấy tư thế ám muội của hai người, thâm tâm Nam Cung Hạo Thiên nổi lên tư vị khó chịu không thôi.
48 Tại căn biệt thựSau khi phân chia xong công việc cho các học viên. Nhật Hàn cầm tách café, bắt chéo chân, nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế xô pha, nhìn vào màn hình chiếc máy camera quan sát.
49 Nam Cung Hạo Thiên không nói thêm lời nào, anh cởi áo khoác ra, xoăn cánh tay áo và vén ống quần lên cao, cầm lên cây cuốc, cuốc đất một cách thành thạo.
50 Triều Hi lên tiếng:-Các cậu không thấy, Uyển Nhi đã cố gắn hết sức rồi sao. Quần áo của Uyển Nhi ẩn ẩn những vết bẩn do dâu mỡ để lại, trên tay cậu ấy còn chằn chịt những vết cắt nữa đó.
51 Nhược Mai đưa ly nước ép cà chua cho Nhã Thuần nói:-Cậu hãy mang vào cho hắn ta đi. Nhã Thuần lắc đầu cự tuyệt. Nhược Mai lay lay tay của Nhã Thuần nói:-Bây giờ thì cầm lấy, và mang vào nhanh cho tớ nếu không thì đừng có trách.
52 Chiều hôm ấy, trong phòng của Nhược Mai. Nhã Thuần kéo tay Nhược Mai, đưa cho cô xem thứ gì đó trong cái túi xốp đen. Sau khi nhìn thấy thứ ở trong đó, Nhược Mai lâm vào trầm tư trong chóc lát rồi nói:-Cậu tìm thấy chúng ở đâu thế?-Lúc mình đang làm cỏ, thì phát hiện.
53 Ở ngoài vườn, không khí của tiệc nướng thật náo nhiệt. Ánh lửa bập bùng cháy trong đêm, tỏa ra hơi thở ấm áp đánh tan đi cái se lạnh của khí trời, âm thanh cười đùa vang lên cả một vùng.
54 Trần Triều Hi đưa cho Nhã Thuần ly rượu van đỏ nói:_ Cậu uống với mình một ly chứ. Nhã Thuần nhìn ly rượu, rồi nhìn Triều Hi, cô chưa từng uống rượu nhưng cô cũng không muốn làm anh mất hứng.
55 Nhã Thuần khẽ mở miệng, đáp trả lại nụ hôn của anh, day dưa cùng anh. Dưới ánh trăng huyền ảo, mưa rơi nhè nhẹ, những cơn gió thổi qua kẽ lá mang theo giai điệu riêng của núi rừng.
56 Nhã Thuần muốn đẩy hắn ra, nhưng không thể được, cô muốn mở miệng trách anh, nhưng ngược lại tạo điều kiện cho anh thâm nhập sâu hơn. Anh như một vị vương dã, bá đạo mà chuyên chế, ép buột cô day dư, phối hợp cùng anh.
57 “Bốp” Âm thanh thanh thúy vang lên, xé tan bầu không khí yên tĩnh của căn phòng. Khuôn mặt vốn trắng, nên thấy rõ dấu ấn đỏ chói của cả năm ngón tay. Nên có thể dễ dàng nhận thấy người đánh có dùng sức nặng đến cỡ nào.
58 Vì không muốn dọa sợ Nhã Dịch, Nhã Thuần chỉ an ủi qua loa Nhã Dịch rồi vội vàng tắt máy. Cô tinh một người như Nam Cung Hạo Thiên nói được nhất định sẽ làm được.
59 Khi tỉnh lại, nghe tiếng nước chảy trong phong tắm, nhìn lại thân thể không còn chỗ nào lành lặn đầy ấn ký xanh tím của hắn. Cô biết đó không phải là mơ, cô đã bị anh xâm hại.
60 Khi Nhã Thuần bước về phòng, mặt trời đã đứng bóng. Vừa mở cửa ra, một quả cầu nhỏ đã nhào vào lòng cô. Nhã Thuần ngồi xuống niết cái mũi của Nhã Dịch một cái rồi ôm nó vào lòng.