21 Liễu Hạc Đình nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi cười thầm trong bụng. Đột nhiên chàng nhìn thấy có ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào mình. Thì ra đó là ánh mắt của đứa bé đã bị điểm huyệt ngồi trên ghế bên cạnh chàng.
22 Ngân Tiên Bạch Chấn ho khẽ một tiếng, nói:- Giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt. Đổng nhị gia quả là suy nghĩ nông cạn. Dừng lại giây lát, đột nhiên y lại tiếp:- Nhưng nếu không làm vậy, còn có cách nào nữa chứ?Tuy nói vậy nhưng giọng nói của y không hề có chút biểu hiện sự đồng tình.
23 Ngân Tiên Bạch Chấn đảo mắt nhìn quanh, trước tiên y nhìn Đồ Lương, sau đó quay sang nhìn Phí Chân. Đột nhiên y phá lên cười lớn nói:- Ngươi thật là ngông cuồng, chẳng lẽ ba huynh đệ Kinh Sở Tam Tiên ta lại sợ ngươi sao, ha ha.
24 Ra đến trước tiền viện rộng rãi, bạch y nhân đột nhiên dừng bước lại, lạnh lùng nói:- Hôm nay là ngày tốt, ta không muốn cùng các hạ động thủ. Liễu Hạc Đình mặt vẫn bình thản, trầm giọng nói:- Hôm nay các hạ đến đây vì có ý tốt, tại hạ cũng đâu muốn cùng các hạ động thủ, chỉ cần các hạ trả lại thanh kiếm trong tay cho chủ của nó.
25 Trời đã bắt đầu sáng, mưa đã tạnh. Mai Tam Tư kéo Liễu Hạc Đình lại trong khi chàng đang định quay trở về phòng nghỉ ngơi. Gã cười ha ha nói:- Liễu lão đệ, đêm động phòng hoa chúc đã qua.
26 Lại một viên sỏi nữa bị Mai Tam Tư đá văng đi xa. Mai Tam Tư hai tay đánh mạnh vào nhau, mày hơi chau lại, cất giọng lớn tiếng tiếp:- Thế rồi không quá mười hôm, trong Kỳ Liên Sơn đã tụ tập đầy đủ cao thủ khắp mọi nơi trên giang hồ.
27 Trong lòng chàng lúc này vô cùng đau khổ, chống tay trầm ngâm suy tư. Một cơn gió từ ngoài thổi vào. Bên ngoài cửa sổ dường như trời lại đổ mưa. Trong màn đêm, đột nhiên từ ngoài cửa sổ có một mảnh giấy bay vào.
28 Thắng Khuê Anh trong lòng chợt sực nhớ điều gì, chỉ nghe Kim nhị gia nói tiếp:- Trong việc này điều cần giải thích nhất chính là lai lịch của bọn Ô Y Thần Ma.
29 Gã đại hán bên phải vừa nhìn thấy Đào Thuần Thuần lướt đến đã vội ngã người xuống sàn thuyền liên tục dùng chân và khủy tay bò đi. Thế nhưng vẫn không tránh được năm móng tay của nàng.
30 Thanh y thiếu nữ trong lòng cực kỳ kinh ngạc, liền thối lui ra sau nửa bước. Thiếu nữ ngạc nhiên không phải vì giọng cười lớn của bạch y nhân, mà trong lòng nàng không thể nào nghĩ rằng một kiếm thủ cô độc, lạnh lùng, thậm chí còn ít nói như y, lúc này lại phát ra tiếng cười tùy tiện như vậy.
31 Liễu Hạc Đình thấy bọn Ô Y Thần Ma đều phóng về phía mình, chàng liền ngầm vận chân khí, vọt người lên trên trần nhà. Chàng lợi dụng ưu thế từ phía trên cao nhìn xuống.
32 Quay người lại nhìn, Tây Môn Âu thấy thần sắc Liễu Hạc Đình có vẻ hơi đờ đẫn. Trong lòng lão tự nhiên cảm thấy tiếc rẻ. Bởi vì quả thật lão không muốn nhìn thấy chàng thiếu niên anh tuấn này lại bị việc này hủy diệt đi.