1 Vương Thị - tập đoàn đá quý lớn mạnh và phát triển thịnh đạt nhất Trung Quốc. Người gầy dựng nên công ty là chủ tịch và phó chủ tịch họ Vương. Vợ của hai ông đều là những người phụ nữ không những giàu có mà sắc đẹp còn nghiêng nước nghiêng thành.
2 Sau cái chết bất ngờ của ba và bác Vương, Tiểu Khải ngày càng ít mở lòng với ai. Những người gần nó được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ khi ở bên cạnh Tiểu Nguyên thì nó mới cười nói vui vẻ, trở lại là Tiểu Khải của ngày xưa.
3 -Là tôi! Quý ngài cần gì?! _ Người đàn ông vừa hút thuốc vừa hỏi.
Đầu dây bên kia vang lên nói giọng nói ghê rợn:
-Giết!
-Mười năm sau-
-Hảo soái a!! Đúng là đại thiếu gia của Vương Thị có khác!_Một cô gái ở sân bay hét lên.
4 Việc nhớ lại cái tên này đối với Nguyên vô cùng khó khăn. Ký ức của cậu về nó rất mơ hồ nhưng cũng rất quen thuộc. Cơn đau vừa dứt cũng là lúc cậu chìm vào cơn hôn mê sâu.
5 "Reng. . . reng. . . reng"
Tiếng chuông vang lên điểm báo giờ tan trường. Học sinh lật đật thu dọn sổ sách thẳng cánh vọt ra ngoài, chỉ còn lại ba con người về sau cùng.
6 Lưu gia-
-NHỊ NGUYÊN! CÓ DẬY KHÔNG THÌ BẢO?!_Chí Hoành phát cáu vì sáng nào cũng phải đánh thức Vương Nguyên dậy.
-Chút nữa thôi! Tối qua tớ không ngủ được! Cứ thế này thì sẽ bị gắt ngủ mất!_ Vương Nguyên trả lời.
7 Nhờ nụ hôn thần thánh đó mà bây giờ lúc nào Vương Nguyên cũng tránh mặt Vương Tuấn Khải. Anh chào hỏi thì làm ngơ, anh rủ đi ăn thì chạy mất dép, anh vào bàn ngồi thì giả vờ ngủ.
8 Từ ngày được Vương Tuấn Khải cứu, ác cảm của Vương Nguyên đối với anh cũng giảm đi nhiều, cả hai cũng trở nên thân thiết hơn. Có điều, hễ gần nhau là lại gây lộn ầm ĩ.
9 16h00 có tin nhắn từ Thiên Tỉ, tim Chí Hoành cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. -Đại Hoành! Không được buông lỏng bản thân như thế!_Chí Hoành vỗ má trấn an bản thân.
10 -Lưu gia-
-Nhị Hoành, cậu phải biết ơn Đại Nguyên này nha! Tối qua cậu được vào nhà, tất cả là nhờ tớ đấy!_Vương Nguyên vênh mặt.
-Cũng tại đầu heo cậu nói tớ đi với bạn trai, báo hại đến nửa đêm mama mới mở cửa cho vào, sáng nay mắt tớ thâm quần như gấu trúc rồi nè!_Chí Hoành nhăn mặt ngáp một cái rõ dài.
11 Sáng Chủ Nhật, Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ và Chương Tử Di đến Lưu gia như dự tính, hiện tại họ đang đứng nhấn chuông trước cổng. -Đã mười phút nhưng chẳng có ai ra mở cổng_Chương Tử Di sốt ruột.
12 -Đầu tuần-
-Hôm nay là ngày tập kịch cậu làm ơn hợp hợp tác một chút đi lão đại!_Chí lượn lờ qua lại trước mặt Vương Nguyên hòng thuyết thuyết phục cậu đi tập kịch.
13 Tối đó, Vương Nguyên không xuống ăn cơm. Lưu mama nhờ Chí Hoành lên gọi cậu xuống, nhưng nó một mực không chịu. Vương Tuấn Khải nói:
-Để con đi!
Lát sau anh xuống một mình, lại không có thu hoạch gì rồi.
14 Một tuần trôi qua kể từ khi buổi diễn kết thúc, hôm nay là ngày công bố kết quả, cũng là ngày mà bao nhiêu con người mong chờ-14/2.
Lớp trưởng tinh anh quyết định tổ chức trò chơi cho tất cả các thành viên trong lớp.
15 "Bíp bíp"_Chuông tin nhắn của Chí Hoành reo vang, nó ngáp một cái rõ to rồi mắng.
-Đồ chết dẫm phương nào phá giấc mơ đẹp của lão tử?!_Chí Hoành mò mẫm điện thoại đang sạc pin bên cạnh, mở tin nhắn ra xem.
16 Như mọi người đã biết, hôm nay là chủ nhật.
-Hôm nay có khách, nhờ mama chuẩn bị giúp con vài món!_Chí Hoành nhờ vả.
-Được, nhưng mấy đứa cũng phải phụ ta!_Lưu mama cười nói.
17 "Khụ. . . . . khụ. . . . khụ"
-Tiểu Đao a~ Hình như anh bị ốm mất rồi, khó chị quá đi. Cũng tại hôm qua cứ bực mình tên mặt đao kia mà không ngủ được mới ốm đây này.
18 Sau khoảng thời gian tĩnh dưỡng ở trường cộng với thời gian nghỉ ngơi ở nhà thì Vương Nguyên gần như đã hết bệnh hoàn toàn mà không cần bác sĩ hay thuốc gì hết.
19 Sau một chặn đường dài, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở bên bờ một con sông dài giữa ngọn núi Siguniang. Đây là ngọn núi cao và hùng vĩ với độ cao hơn 5000m, càng lên cao bạn sẽ cảm thấy như mình đang ở giữa chốn bồng lai tiên cảnh, thật sự rất hấp dẫn.
20 Oáp. . . .
Mới sáng sớm Khải đã cảm thấy uể oải cả người vì con heo nào đó đang đè lên người anh. . . .
-Nguyên, dậy mau, anh sắp chết rồi đây này.