21 ~Buổi tối ngày thứ 3
~Reng. . . . reng. . . . reng. . . . .
-Tiểu Nguyên, chuông điện thoại reo kìa. -Hoành gọi Nguyên đang say sưa tám chuyện.
-Mình tới liền!
-Alo, Vương Nguyên phải không?-Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ.
22 Sáng hôm nay mọi người thức rất sớm để thu dọn đồ đạt trở về nhà. . . . . .
-Oáp. . . . mình vẫn còn buồn ngủ lắm a~ Vương Nguyên ngáp ngắn ngáp dài uể oải nói.
23 Nguyên nặng nhọc kéo Vali ra khỏi nhà, vừa đi vừa lầm bầm cái gì đó, mặt đen như đít nồi. . . .
-Alo, là tôi đây cô hai, lại việc thằng nhóc đó nữa hả?
-Biết thì tốt, mau đến đầu hẻm đường XYZ để đợi thằng nhóc đó đến, việc còn lại thì tụi bay biết phải làm sao rồi đấy.
24 -Tiểu Nguyên a~Con không sao chứ?-Lưu mama vừa thấy hai người đi vào liền sốt sắn chạy ra. -Con không sao đâu ạ, chỉ là gặp bọn đầu gấu thôi, cũng may là nhờ có Minh ca nếu không con cũng không biết giờ mình ra sao rồi.
25 Sau vụ việc ấy, Khải và Nguyên càng khắn khít với nhau làm cho Tử Khuê tức đến nổ con mắt. . . . .
~Bar Super Naughty
~-Aisss. . . . thiệt là tức mà, thật là quá đáng, tôi đường đường là một đàn chị khét tiếng như thế này mà phải chịu thua một tên nhóc miệng còn hôi sữa như cậu sao, thật nực cười quá!-Tử Khuê ngồi ở một góc của Bar cầm ly Vodka nốc cạn.
26 Hạo Minh rất vui mừng khi hiện giờ Nguyên đã tìm được tình yêu thật sự của đời mình nhưng anh thì sao, anh vẫn chưa có lời hồi đáp thích đáng cho Na Na.
27 "Rừm rừm"
Tiếng xe máy vang động, anh đã đến nơi mà tên bắt cóc Nguyên đang ở, Tỷ và Hoành anh không cho đi cùng vì sợ họ cũng gặp nguy.
-Mày đến rồi sao?
-Tao đây, mau thả Nguyên ra cho tao.
28 Tử Khuê tuy đã bắn Na Na trọng thương nhưng luật pháp vẫn là luật pháp, cô ta được hưởng án treo, không phải bị giam cầm. Điều này làm tin thần cô bị tổn thương nghiêm trọng, cô trở nên điên loạn, khó gần và còn hay khóc như con nít.
29 -Mục tiêu đã đến thưa đại ca.
-Theo sát cho tao, nhớ đừng để thoát.
-Để làm gì khi đại ca không cho tụi em bắt chúng.
-Mày khỏi lo chuyện này, lát nữa cố gắng tiếp cận xem chúng nói gì, rõ chưa.
30 Chiếc xe dừng lại trước cổng Vương gia, nơi đây có rất nhiều kỉ niệm giữa dì với gia đình làm dì thấy nhớ rất nhiều. Vừa xuống xe, dì Vy đã đứng sẵn ở cổng.
31 -Khải ca, ba người họ đâu rồi?-Thiên Tỷ xách mười mấy túi đồ, khó khăn hỏi.
-Làm sao anh biết chứ.
-Ban nãy họ nói là đi ăn kem mà, chúng ta đến đấy hỏi thử đi.
32 -Tiểu Khải, anh đã về rồi, đã về bên em thật rồi. Em nhất định không để anh rời khỏi em một phút giây nào nữa. -Nguyên bậc khóc, cậu ôm lấy anh thật chặt, nước mắt cứ thế tuôn trào.
33 Thấm thoát đã đến mùa đông, Nguyên và Hoành vô cùng phấn khởi vì trong mùa đông này có biết bao lễ hội vui, thật sự rất thích a.
-Khải ca~ Hôm nay ngày bao nhiêu tháng bao nhiêu vậy?-Nguyên bồn chồn lo lắng.
34 -Hoành Hoành a~ Mai anh phải về lại Hàn Quốc thăm mẹ rồi, phải làm sao đây?- Thiên làm nũng dựa vào vai Hoành.
-Thì phải về chứ sao, chắc bác ấy nhớ anh lắm.
35 Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đây mà gần đến Giáng sinh. Những đợt tuyết trắng xóa đã bắt đầu phủ kính các con đường. Năm nay sẽ là một năm thật hạnh phúc, an lành vì Nguyên đã có Khải bên cạnh.