1 “Oái! Lục Minh Minh con bé này! Bỏ xuống mau gẫy lưng nha. . . ”
Bà mẹ Trương Mỹ đau khổ kêu gào phía sau, mà Lục Minh Minh coi như không nghe thấy, bình thản tự nhấc một chiếc ghế gỗ cỡ lớn vào nhà mới.
2 Mãi đến tối muộn thì bữa tiệc chào hỏi hàng xóm mới kết thúc. Một nhà ba người kéo nhau đi dọn dẹp, mỗi người một tay một chân bận rộn không thôi, nhưng vẫn nói cười rất vui vẻ.
3 Tưởng tượng đến khả năng có nam bằng hữu đẹp trai, Lục Minh Minh lập tức xốc lại tinh thần.
Cô đi chợ từ rất sớm, không biết nhiều người trong khu thích gì nên khuôn về một đống đồ ăn và đồ trang trí nhỏ dễ thương.
4 Đồng Tiểu Nghị hạ mắt đánh giá người phía trước.
Mặt, khá dễ thương. Cái mũi nhỏ nhưng thẳng, môi hơi cong. Làn da trắng mịn có chút ửng hồng vì dáng vẻ đang luống cuống.
5 Đêm đó ngủ Lục Minh Minh lại mơ về tên tiểu thụ đó mới lạ!
Ầy, đến giờ cô mới biết mình vẫn giống con gái bị sắc đẹp cám dỗ nha.
Đã qua mấy ngày nhưng số lần cô gặp Tiểu Nghị chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi anh rất ít khi ra ngoài, đồ ăn cũng là do Vũ Bằng mang tới.
6 . . . . .
Lục Minh Minh duy trì trạng thái đứng hình trong căn bếp nhà mình cỡ khoảng ba mươi phút rồi
Nguyên nhân là, có một nam thần đẹp trai ngời ngời đang thành thục sử dụng dao thớt mà nấu ăn!
Đồng Tiểu Nghị thân ảnh cao lớn, bên trong mặc áo phông tùy tiện, trông có vẻ bất cần một chút, bên ngoài thế nhưng lại quấn một chiếc tạp dề màu hồng phấn, dây áo buộc hờ hững nơi vòng eo thon nhỏ.
7 . . . . .
Thời khắc môi chạm má, đôi bạn trẻ lần đầu tiên có chung một thế giới quan. Đó là, quái, thời gian có phải hay không đã ngừng trôi rồi?
Ông trời ơi, ông cũng thật biết trêu ngươi đi!
Giờ sao đây, cô nên quay đi trước hay để anh chủ động?
Giờ sao đây, anh nên phản ứng thế nào? Trêu chọc cô chữa thẹn? Hay làm như không có chuyện gì? Hay.
8 Ánh nắng vàng nhạt buổi ban mai nhảy nhót trên bậu cửa sổ, xuyên qua bức rèm màu trắng ngà đang lay động nhẹ nhàng theo cơn gió. Vài tia đi vào phòng mơn trớn những sợi tóc đen mềm bay lất phất, chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ của Lục Minh Minh, truyền đến một tầng nhiệt nóng bỏng.
9 . . . . . . . .
Nghe Đồng Ân Chấn nhắc đến hai từ ' ' ' hôn ước ', Đồng Tiểu Nghị đã dự cảm được điều gì sắp diễn ra. Hôn nhân sắp đặt.
10 “ Ư. . . “
Lục Minh Minh khó chịu cựa mình. Mới khẽ nhấc người, cô đã cảm thấy xương cốt như vỡ vụn ra từng mảnh. Cô cơ hồ cảm thấy được có người vào phòng, nhưng hai mí mắt cứ nặng trịch, trong đầu kêu ong ong, đau đến muốn nổ tung, ấn đường cũng vì thế mà nhíu sâu hơn.
11 Tiếng chim hót cất lên trong trẻo dưới các tán lá còn đọng mấy giọt sương đêm long lanh. Bình minh như một vị thần tuyệt đẹp, ban phát thứ ánh sáng dịu nhẹ khắp nhân gian.
12 Lục Bình hắng giọng, vừa lúc định hỏi thêm gì đó thì khuôn mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên, đôi mắt sáng lóe nhìn ra phía cửa. Lục Minh Minh và Đồng Tiểu Nghị theo ánh mắt của bố, quay người lại, không hẹn mà cùng nhíu mày.
13 Ờm. . . . xuất vào bên trong, xuất vào bên trong. . .
Xuất vào bên trong là lúc lên đỉnh. Lên đỉnh là gì?
Lên đỉnh là get high. . . . .
A a a a! Đáng chết! Cô đang nghĩ đến cái gì thế này? Lục Minh Minh lắc đầu nguầy nguậy, vận khí lực giẫm thật mạnh lên chân Đồng Tiểu Nghị gào lên: “ Đồ biến thái! Anh đi chết đi! “
Sắc mặt Đồng Tiểu Nghị triệt để đen thui, co chân nhảy cẫng lên.
14 . . . . . . .
Sắp chạm vào được rồi.
Lục Minh Minh căng thẳng nuốt nước bọt.
Thiện tai, không phải cô háo sắc đâu, là có lòng tốt muốn kiểm tra bệnh tật cho hàng xóm thôi!
Cô thở mạnh một hơi, gật đầu, nhắm mắt chụp tay lên phía trước.
15 Hai âm thanh lớn vang lên cùng một lúc.
Không kịp mất rồi! Lục Minh Minh thở hổn hển chạy đến bên hồ, khuôn mặt ửng đỏ, chân tay cô luống cuống không biết nên làm thế nào.
16 Lục Minh Minh dựa vào vai Đồng Tiểu Nghị, hít lấy không khí sống từ bên ngoài. Chợt nhớ ra điều gì, cô vội vàng kêu lên: “ Thằng bé, mau cứu nó! “ Nói rồi Lục Minh Minh kích động muốn vùng ra.
17 “ Ai đó?”
Đồng Tiểu Nghị lái xe Lamborghini về biệt thự Đồng gia, vừa dừng lại đã bị bảo an mặc cảnh vệ màu đen chặn lại ở cổng hỏi.
Anh nhếch khóe miệng, từ lúc nào mà ngay cả nhà mình cũng bị kiểm tra trước khi vào rồi? Đồng Tiểu Nghị mở cửa kính bước xuống xe, đóng sầm một cái.
18 Phải. Cô biết, cứ thế này thì không được. Bởi vì cơ thể cô dưới sự đụng chạm của anh đã nổi lên phản ứng! Một dòng điện cao thế mang theo khoái cảm chạy dọc sống lưng khiến Lục Minh Minh hoảng sợ.
19 Đồng Tiểu Nghị cùng Lục Minh Minh chăm sóc cho nơi an nghỉ của Tử La Lan cẩn thận, trời cũng đã quá trưa.
“ Có đói không? “ Đồng Tiểu Nghị cúi xuống hỏi Lục Minh Minh.
20 “ Anh có muốn đi chơi trò chơi không? “ Lục Minh Minh ngồi bên cạnh Đồng Tiểu Nghị trên ghế đá, nhìn bọn trẻ đang vui đùa mở miệng hỏi.
“ Không, tôi khát nước, em đi mua nước đi.