461 Vi Lương Châu? Có lẽ trong lòng Tào Bằng, Vi Đoan chính là một Lương Châu giả mạo. Tạm gác lại ân oán cá nhân không nói, cái tên Thứ sử Lương Châu này vì mưu cầu tư lợi, đem vật tư bị cấm mang bán cho hai Khương, tạo nên xung đột ở vùng Hoàng Hà, khiến cho Lương Châu hỗn loạn, căn bản là không xứng làm Thứ sử Lương Châu.
462 -A Phúc, hãy để ta! Ngay khi thanh đao trong tay Tào Bằng vừa hạ xuống thì đột nhiên Vương Mãi xông lên bắt lấy cánh tay Tào Bằng. -Ta muốn tự tay giết kẻ khốn kiếp đã hại chết cha ta.
463 Thời điểm cuối năm đến, phố xá trong thành Hứa Đô hết sức sầm uất. Sau trận chiến Quan Độ, địa vị của Tào Tháo ngày càng được củng cố. Tiếp sau đó, Viên Thiệu bệnh chết.
464 Chú cháu Tuân Úc Tuân Du giật mình hiểu ra. Dụng ý thực sự của Tào Tháo đã không còn nghi ngờ gì nữa qua câu hỏi này. Trong bụng Tào Tháo không hề muốn xử trí Tào Bằng.
465 Võ Uy, Cô Tang. Sau khi giết cha con Vi Đoan, dường như Tào Bằng không có chút gánh nặng gì. Đám người Hán Dương quận Dương Trác sau khi nhận được tin tức vô cùng phẫn nộ, Vương Linh huyện Chương, Khổng Tín tại Tương Võ càng tức giận hơn, muốn xuất binh báo thù rửa hận cho Vi Đoan.
466 Đêm muộn! Lúc này là cuối năm. Thấm thoắt đã đã tới ngày cuối cùng của năm Kiến An thứ chín,. Có lẽ là vì vui vẻ đưa tiễn, có lẽ bởi vì nghênh đón ngày mới mà bên ngoài cửa sổ mưa lạnh rơi tí tách, lất phất, bao phủ một lớp sương mù vô cùng mông lung.
467 Cả nhà Phí Ốc có bảy mươi sáu nhân khẩu. Ngoại trừ Phí Long ra, khi đi dọc qua huyện Trương Dịch toàn bộ đều bị người Khương Hà Cẩn tập kích bất ngờ, không một ai thoát.
468 Nên tới, chung quy cũng phải tới Tào Bằng sớm đã chuẩn bị tư tưởng tốt, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, mà ngược lại trong lòng có một cảm giác thoải mái.
469 Đã qua Võ Uy. Không còn nhìn thấy hình dạng bức tường thành của Thương Tùng nữa. Từ Võ Uy tiến vào Kim Thành, Trương Cáp cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn khác với khi tới.
470 Trời sáng rồi! Khi đoàn xe bắt đầu khởi hành lại, số lượng người lại tăng thêm ba trăm lẻ hai người. Tào Bằng cũng không làm chuyện khác người, trực tiếp điều thẳng Tào Chương Ngưu Cương vào trong hàng ngũ của Trương Cáp, vào lúc rạng sáng diễn ra một tiết mục tranh nhau vượt sông, Trương Cáp là chủ phòng ngự, Tào Chương và Ngưu Cương hỗ trợ, mà Bàng Đức thì phải bảo vệ đòan xe an toàn vượt qua Niết Thủy.
471 Cha ? Tào Bằng nhất thời mơ hồ! Sao cha lại ở đây được? Hơn nữa nhìn hình dáng những người kia cứ như vì sao đang vây quanh mặt trăng, có vẻ như cha là người dẫn đầu.
472 Hứa Đô, Hoàn phủ. Từ lúc địa vị của Hoàn phu nhân tăng cao, toàn bộ gia tộc Hoàn thị tại Hứa Đô cũng dần dần đứng vững. Hoàn phu nhân thỉnh thoảng cũng tới đây giải sầu, tìm người nhà thương nghị một chút về những chuyện bên ngoài.
473 Thời Sở Hán, Hạng Võ và Lưu Bang lấy Huỳnh Dương để phân định thiên hạ, vẽ ra ranh giới Sở-Hán. Thời Lưỡng Hán, Huỳnh Dương và Trường An, Trùy Dương Bình Cấp được hiệu xưng “Phú quan hải nội”… Nổi danh thiên hạ.
474 Chè chén say sưa cả một đêm, Tào Bằng say bí tỉ. Nhưng lâu dần cũng thành quen, sáng sớm ngày hôm sau, hắn vẫn thức dậy… Nhìn hai mỹ nữ yêu kiều đang nằm trên ngực, tâm trạng vô cùng phấn chấn.
475 - Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Khi Tào Bằng đi đến gần căn phòng, liền thấy Đặng Ngải và Vương Song, họ đang ngồi trong đó. Hoàng Nguyệt Anh sau khi an ủi Đặng Ngải hai câu, trừng mắt liếc nhìn Tào Bằng, sau đó liền rời đi, chỉ còn lại ba người bọn họ.
476 Ánh tà dương như máu. Dưới thành Úy Lễ, xác chết nằm khắp nơi, chiến hỏa tràn ngập. Trên đầu thành bị tàn phá, sắc mặt Bách Tế Tiếu Cổ Vương trắng bệch, hai tay nắm chặt, cả người run rẩy.
477 Sắc trời dần ảm đạm. Tào Xung hưng phấn từ trên xe bước xuống, nhảy hai ba bước lên bậc cửa. - Công tử, phu nhân tìm ngươi. Một lão gia thần đột nhiên tiến đến ngăn cản Tào Xung.
478 Nháy mắt, Tào Bằng đến Huỳnh Dương đã gần nửa năm. Cuối xuân qua đã lâu, nay đã vào giữa mùa thu, trời dần chuyển lạnh. Nói chung, năm Kiến An thứ mười này không tính là mưa thuận gió hòa lắm, đặc biệt Thanh Châu từ đầu năm cho đến khi vào hạ, một số nơi đã xảy ra bệnh dịch.
479 Chu Bất Nghi là một nhân vật không có lai lịch rõ ràng, mới mười bốn tuổi đầu, tài hoa hơn người, rất có năng khiếu hùng biện. Nhưng Tào Bằng lại không có chút ấn tượng nào về một người như vậy.
480 Lưu Quang! Năm xưa đã tặng hắn một con Tuyết ngao, “chó nhà Hán” một lòng muốn hắn làm bằng hữu với Lâm Nghi Hầu, mà nay đã phân chia hai trận doanh với Tào Bằng, thậm chí không chết cũng không ngừng.