21
22 Sau khi taxi dừng lại, trong nháy mắt đẩy cửa xe ra, Từ Phẩm Vũ đột nhiên cảm thấy như rơi vào kẽ băng nứt. Gió đêm lạnh lẽo thổi tới làm cô rùng mình.
23
24 Đứng ở bên đường, cách nhà cô không tới mười mấy mét. Cô nói đợi thêm hai phút. Sau hai phút cô sẽ trở về.
Từ Phẩm Vũ dựa lên xe anh, ngửa đầu, chân trời đen như mực nước.
25 Từ Phẩm Vũ thích nhìn nước nóng từ từ thấm ướt lá bạch quả khô. Chiếc lá trong cốc thủy tinh dần cuộn lại, sau đó nhẹ nhàng nổi lên.
Mùi vị hơi cay đắng, không dễ uống cho lắm.
26 Ánh sáng ngoài cửa sổ chói mắt như đầu chiều. Từng luồng sáng xuyên qua tầng mây xám nhạt xuống mặt đất.
Sau khi Từ Phẩm Vũ bị chuông tan học đánh thức, mở mắt đầu tiên liền nhìn thấy bầu trời.
27 Giữa khung cảnh u ám, Từ Phẩm Vũ không thể thấy rõ mọi thứ. Trước kia cô từng suy nghĩ, không biết nữ sinh lý tưởng trong đầu Thẩm Hữu Bạch sẽ như thế nào.
28 Hai tay Từ Phẩm Vũ đặt trên đùi, nước trái cây đã uống hơn nửa. Phía xa là các học sinh khác, tiếng cười đùa, cãi nhau ầm ĩ.
Trong đó cũng bao gồm cả nam sinh tên Hạ Tầm kia.
29 Sau khi thay giày ở huyền quan, cô mở túi ra xem một lần nữa. Hộp thuốc vẫn nằm bên trong.
Tối hôm qua cô gửi tin nhắn cho Ngụy Dịch Tuần, nói sáng sớm hôm nay đừng chờ mình, cô nghỉ học.
30 Dường như có con chim nhỏ đang mổ lên ngực cô.
Vật cứng nóng rực lại đỉnh nhập vào trong, quấy đảo hỗn loạn, tiếng nước dâm mỹ vang lên, bụng dưới của cô đã trướng đến không chịu nổi.
31 Khói dày đặc, vị thuốc đắng ngắt.
Đồng thời, khát vọng cũng mê người không thể chống cự.
Từ Phẩm Vũ ngước đầu lên, dây dưa với anh. Giống như một con mèo nhỏ cần vuốt ve, tất cả cơ thể đều dựa vào anh.
32 Làn da Từ Phẩm Vũ trắng nõn như thảm tuyết không thấy điểm cuối. Cô mở to mắt, trong con ngươi là màu hoàng hôn rực rỡ.
“Chú à, chú tìm hội học sinh làm gì thế?”
Ông ta im lặng một chút, hỏi ngược lại, “Cháu là người của hội học sinh à?”
Từ Phẩm Vũ lắc đầu, “Không phải.
33 Anh hơi quay đầu lại, hơi thở phun lên mũi Từ Phẩm Vũ, “Không nằm được, ngồi đi. ”
Khoảng cách với mặt anh quá gần, cô rụt cổ một cái, bàn tay sau lưng lại xiết chặt hơn.
34 Từ Phẩm Vũ bị anh ôm chặt, đang cố cạy cánh tay anh. Có điều vì vừa cười vừa giãy dúi nên không còn chút sức nào, chỉ giống như đang đùa giỡn.
Chu Khi Sơn đột nhiên đi tới, tay làm động tác ngừng lại, “Hữu Bạch…”
Bọn họ liền ngừng đùa nhau, Từ Phẩm Vũ ngạc nhiên quay đầu lại.
35 Thẩm Hữu Bạch dừng tay, chậm rãi quay người lại, cảm thấy thật nực cười. Anh lạnh lùng “a” một tiếng, “Hoang đường!”
Giản Nguyệt cũng hi vọng đây là một lời nói dối hoang đường, “Mẹ Từ Phẩm Vũ là người phụ nữ mà năm đó Thẩm Văn Tụng yêu.
36 Từ Phẩm Vũ có thể cảm giác được hơi thở của anh, gần vô cùng, thiêu đốt vành tai.
Tâm trạng khó chịu một giây trước không vì lời nói của anh mà biến mất, cô không thể làm gì khác ngoài cúi đầu, đôi tay che mặt.
37 Edit: Mộc
Từ Phẩm Vũ có thể cảm giác được hơi thở của anh, gần vô cùng, thiêu đốt vành tai.
Tâm trạng khó chịu một giây trước không vì lời nói của anh mà biến mất, cô không thể làm gì khác ngoài cúi đầu, đôi tay che mặt.
38 Edit: Mộc
Gửi bạn Antoe và một số bạn khác tớ không nhớ tên, mặc dù tớ đã viết hẳn lên trang của bạn nhưng bạn không thèm trả lời lại nên tớ viết lại ở trên nhà tớ lần nữa, nếu bạn vẫn vào nhà tớ đế tự ý truyện thì chắc bạn sẽ đọc được.
39 Edit: Mộc
Đèn xanh sáng lên, không có đám người nối liền không dứt, cũng chẳng có chiếc xe nào đi qua. Mặt đường yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng đập phá, gõ tường xây nhà.
40 Năm ấy, Từ Phẩm Vũ tám tuổi, giống như tất cả trẻ con ở cái tuổi này, vô cùng thích thú được tới công viên. Khi mẹ cô mặc cho cô chiếc váy mới tinh, chải đầu buộc tóc, trông cô xinh xắn như mặt trời nhỏ.