21 Không biết qua bao lâu, thân thể Tiêu Diệu khôi phục tri giác, cảm giác đau đớn biến mất, đầu óc cũng thanh tỉnh. Nàng bỗng nhiên mở to mắt, từ dưới đất bật dậy.
22 Tiêu Diệu nghĩ nghĩ, vẫn là xuống xe, người đối diện đã nói mới từ thành phố J trốn ra, khẳng định có biết về tình huống giao thông nơi đó, không biết quốc lộ nơi đó có thể thông hành bình thường hay không, nàng đi đến trước mặt nam nhân trung niên kia.
23 "Ngao. . . " Tang thi lại hét lên một tiếng, nó nhanh chóng từ trên đất bật dậy. Đại thúc trung niên lùi thân lại luân động ống tuýp đánh xuống đầu tang thi.
24 Tiêu Diệu từ chỗ ẩn thân nhìn về đằng xa, tình huống phía trước so với rạng sáng còn tệ hơn, không đếm được có bao nhiêu chiếc xe bị chặn lại xung quanh trạm thu phí.
25 "Cứu ta với. . . Cứu ta với. . . " Nữ nhân một bên phát run, một bên bước tới gần Tiêu Diệu. Tiêu Diệu nhếch môi tùy ý để nàng đi đến phía trước cách bản thân một mét, nàng có thể hiểu được cảm thụ của nữ nhân trước mặt này.
26 "Xin ngươi hãy dẫn ta cùng đi. . . Van cầu ngươi dẫn ta cùng đi. . . " Nữ nhân kia vừa hô lớn vừa đuổi theo. Tiêu Diệu nhìn qua cửa sổ xe thấy nữ nhân này từ đầu đến chân không có chỗ nào hoàn hảo.
27 Tang thi gần cửa trấn đều bị đám người Tiêu Diệu hấp dẫn, Ngô Hiểu Long cùng Ngô lão hán dè dặt cẩn trọng đến gần vòng vây tang thi. Ngô Hiểu Long trèo lên một cây cổ thụ, từ sau lưng lấy ra một cái kính viễn vọng cũ kỹ và một cây nỏ tự chế.
28 Lão nhân lớn tuổi như vậy lại quỳ gối dưới chân khiến đáy lòng Tiêu Diệu thật không thoải mái. Ngô Hiểu Long thấy chú mình quỳ xuống, ánh mắt khó chịu toát ra tơ máu.
29 Xung quanh xe việt dã cùng xe cứu thương chất đầy thi thể tang thi, hơn phân nửa tang thi còn có thể hành động bị máu của đám người Lưu nhị tử hấp dẫn qua, chúng nó điên cuồng khàn giọng gào thét tranh đoạt.
30 Ngô lão hán không nghĩ Tiêu Diệu nói thật, nhưng Đường Kim Đống lại biết Tiêu Diệu cũng không có ý đùa. Hắn bỗng nhiên xông lên trước, nói: "Ta cho ngươi rút năm trăm ml máu, ngươi đưa thuốc cho bọn hắn đi.
31 Tuyết trắng phau ánh lên sắc xanh giữa trời đêm. Mấy chiếc xe rốt cục đã đến gần, Tiêu Diệu thấy rõ đi ở phía trước là hai chiếc xe máy trượt tuyết màu trắng, chiếc xe chạy theo phía sau là một chiếc xe buýt đã được cải tạo, bên dưới xe có lắp một tấm thép dùng để quét tuyết đọng, cuối đoàn xe là một chiếc Hummer chạy theo quỹ tích của xe máy cùng xe buýt đi trước.
32 Xem ra đã bị miệng vết thương hấp thu. . . Tiêu Diệu lại đem miệng vết thương một lần nữa băng bó lại, đáy lòng có chín phần hoài nghi viên đá màu đỏ lúc trước vùi vào miệng vết thương là ngọn nguồn hấp dẫn tang thi khiến bản thân bị phát hiện, bất quá vẫn nên tìm cơ hội xác nhận một chút, nếu nàng thật sự biến thành loại thể chất dẫn quái này, như vậy trong mạt thế thật sự không biết là phúc hay họa.
33 "Nàng đào ra não hạch màu gì thế?" Một thanh âm rất nhỏ của nữ hài truyền vào tai Tiêu Diệu. Tiêu Diệu vội vàng đem tinh hạch màu đỏ thu hồi, nàng dùng khóe mắt liếc nhìn về phía sau, phát hiện cách bản thân chưa đến năm mét có một gian nhà trệt nhỏ, thanh âm chính là từ nơi đó truyền đến, xem vị trí hẳn là nhóm người nhảy xuống từ trong xe buýt.
34 Tiêu Diệu cho rằng nữ nhân cao tráng này đã bị tang thi tinh thần cào chết, bởi vì khi đó cả người nàng nằm trên mặt đất, đỉnh đầu đều là máu, theo góc độ đầu buông xuống cho thấy cổ của nàng đã bị chặt đứt, không nghĩ tới giờ phút này nàng còn có thể thét chói tai.
35 Tiêu Diệu vừa rồi sở dĩ nói khối đá đã bị nàng ném đi, vì tránh cho xung đột trực tiếp. Nàng hiện tại chỉ là dị năng giả tốc độ cấp một, súng lại hết đạn, nếu đối phương thật sự để ý khối đá kia, cường hoành cướp bóc, nàng khẳng định sẽ chịu thiệt, cho nên nàng mới nói dối.
36 Tiêu Diệu lòng tràn đầy sầu lo trở lại chỗ Trịnh Khôn, vốn tưởng rằng sau khi vào nhà sẽ nhìn thấy Trịnh Khôn nằm chết ngay đơ, không ngờ nàng vừa vào cửa liền chợt nghe thấy tiếng thở của Trịnh Khôn, chỉ là hơi thở kia mỏng manh vô cùng, dường như có thể tùy thời đứt đoạn.
37 Vì để có thể thuận lợi đến tỉnh, Tiêu Diệu cùng Trần Hạo tạm thời đạt thành đồng minh. Bất quá thời gian hành động bị nàng kéo chậm lại một ngày, nàng cần một ngày một đêm để hấp thu tinh hạch.
38 Trần Hạo vừa mới chuẩn bị đi tìm, chợt nghe thấy tiếng la táo bạo của Tráng Tử từ phía xa truyền đến: "Chạy mau! ! ! Nhanh xuống xe, xuống xe! ! Phía trước không thể chạy tiếp! !"Trần Hạo vội vàng cầm theo súng chạy ra đại viện quân khu, nhìn thấy Phương Triệu Vũ lái xe Hummer chạy đến, hắn hô to qua cửa sổ: "Xe buýt bị kẹt ở bên kia ! Đã lấy được súng rồi sao!""Lấy được! ! Bất quá trước đó có người đã tới, chỉ còn lại có mấy khẩu súng tự động! !""Lên xe! Chúng ta mau chạy đi! !" Phương Triệu Vũ hô to, hắn quay đầu nhìn xe buýt phía xa lập tức sẽ bị tang thi bao vây, mắng một câu thô tục, khởi động xe Hummer chạy trước.
39 Tiếng hét phát ra trong bóng đêm lại càng làm người ta sợ hãi hơn rất nhiều so với ban ngày. Trừ bỏ Tiêu Diệu, cách thi hải gần nhất chính là Tráng Tử cùng thanh niên da ngăm đen, thị lực ban đêm của Tráng Tử không bằng Tiêu Diệu, mỗi khi bầu trời đánh xuống từng tia chớp loang loáng, hắn mới có thể nhìn thấy thi đàn nhấp nhô, dập dềnh như sóng biển cùng kiến trúc lập lòe trong bóng đêm.
40 "Ta kháo! ! Đây rốt cục là cái gì! !" Tráng Tử lui về phía sau hai bước. "Hình như là chó biến dị!" Trần Hạo cũng bước tới. "Ngao ngao!" Tang thi khuyển bỗng nhiên nhảy lên, mở ra miệng rộng cắn tới cổ Tráng Tử.