81 Tả Đằng Phong mang theo hai nữ nhân bay vút lên nóc nhà, phía bên dưới lính NB lập tức nổ súng, những viên đạn lướt ngang qua thân ảnh của ba người, nhưng chẳng trúng ai cả.
82
83
84
85
86
87
88 Dịch giả: Cậu Út. Biên Dịch: GoncopiusNúi Giang Tô không lớn lắm, cũng không cao, nhưng Kim Châm cũng không yêu cầu quá cao, rất nhanh đã tìm được một mảnh đất tốt ở phía Tây trấn.
89 Dịch giả: Cậu Út. Biên Dịch: Goncopius-Béo với gầy có liên quan gì ?Tả Đăng Phong liền hỏi. -Chồn cũng chia ra đực và cái, giống đực thính nhập vào nam nhân lớn tuổi, còn con cái thích nhập vào phụ nữ trụng niên.
90 Dịch giả: Cậu Út. Biên Dịch: GoncopiusBa ngày sau, Tả Đăng Phong đến huyện Nguyễn Lăng tỉnh Hồ Nam, phái Thần Châu có khả năng ở đây, nói như vậy là vì chính bản thân Tả Đăng Phong cũng không biết vị trí chính xác của phái Thần Châu, chỉ biết đại khái là ở trong khu vực này.
91 Lúc này toàn bộ lông mao trên người Tả Đăng Phong dựng đứng, lập tức nhảy xuống giường, những hành động này đơn giản chỉ là phản ứng theo bản năng, sau khi xuống giường thì hắn mới tỉnh lại, với tu vị bây giờ của hắn thì mấy thứ này chẳng có gì đáng sợ cả.
92 Vào núi, ở trên vai Tả Đăng Phong mang theo một cái rương gỗ, lấy được trong thư viện Nam Kinh, thứ này nguyên bản dùng để đựng sách, nhưng lúc này bên trong chỉ dùng một nửa đựng sách, còn một nữa đựng ít đồ tạp vật thường dùng.
93 Tả Đăng Phong vừa nói xong, 13 liền lao xuống tường thành, xông về phía bụi cỏ. Tả Đăng Phong cũng không đi theo, 13 đi cùng với hắn đã lâu, nhưng hắn chưa từng thấy 13 sợ hãi thứ gì, mặc kệ thực lực đối phương mạnh bao nhiêu thì 13 cũng đi tiểu thị uy.
94 Dịch giả: Cậu Út. Biên Dịch: GoncopiusĐói làm đau dạ dày mà no thì suy nghĩ không được tốt, vì vậy khi con người đói suy nghĩ sẽ rất nhanh, trước đây Tả Đăng Phong đã phát hiện được điều này, vì vậy mà mỗi khi nghiên cứu pháp thuật hay học tập điển tịch đều để bụng đói, mặt trời lên cao, Tả Đăng phong đã nhanh chóng xem xong quyển “Đạo Đức Kinh”, đến lúc này cũng là giữa trưa rồi, đến bây giờ hắn mới thả kinh thư xuống khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
95 Chiếc xương sọ này mặc dù không còn nguyên vẹn, nhưng chắc chắn nó không phải là xương sọ của con người, điều này Tả Đăng Phong vẫn có thể phân biệt được.
96 Một khi mắt phải của 13 biến thành màu vàng thì chứng tỏ nó thấy được âm vật gì đó, Tả Đăng Phong liền xoay người nhìn về hố trời, phát hiện tòa Cô Phong ở bên trong đang khẽ rung động.
97 Chuyến đi Hồ Nam không có thu hoạc lớn gì khiến Tả Đăng Phong cảm thấy khá thất vọng, nhưng hắn cũng đã hiểu thêm được nhiều thứ, trong đó, ít nhất hai bộ lạc liền nhau có thể có tình trạng đối địch, thêm nữa là tám bộ lạc thời đó có thể đều có bản lĩnh gì đó hơn người, khả năng này rất lớn.
98 Bị mặt trời chiếu liên tục nên mặt cát trên bờ rất nóng, đã đem mấy bộ quần áo mà Tả Đăng Phong giặt sạch hong khô, Tả Đăng Phong liền lên bờ mặc quần áo rồi ăn cơm, sau khi ăn xong hắn cũng không vội rời đi, mà nằm ngửa trên cát phơi nắng, hơn một tháng tìm kiếm đã khiến hắn rất mệt mỏi, gầy yếu, vì thế hắn quyết định ở lại nơi này nghỉ ngơi vài ngày.
99 Tả Đăng Phong mang theo 13 chạy nhanh về hướng Đông, phái Mao Sơn ở tỉnh Giang Tô mà hắn lúc này đang ở Hồ Bắc, ở giữa cách tỉnh An Huy, như vậy Tả Đăng Phong phải vượt qua ba tỉnh mới có thể đến trợ giúp Kim Châm được.
100 Đám sĩ quan NB đều có thói quen mang bao tay, Đằng Khi cũng vậy, nhưng bao tay trái phải của hắn có màu sắc khác hoàn toàn, trên tay phải là một bao tay màu trắng bình thường, còn trên tay trái là một bao tay màu vàng cực mỏng, sân đấu pháp chỉ rộng chừng trăm trượng, cũng chính là hơn ba trăm mét, với khoảng cách này thì không là gì với Tả Đăng Phong, cho nên hắn nhận ra rõ ràng những hoa văn trên bao tay bên trái của Đằng Khi giống hệt với hoa văn Huyền Âm Thủ của hắn, do đó có thể biết, bao tay này của hắn chính là Thuần Dương Thủ đã lấy trong Vương Lăng.
Thể loại: Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp, Xuyên Không
Số chương: 44