61 “Biểu đạt cảm xúc!” Linh Phi cười lạnh, nhìn cánh cửa nhà lao, rồi nói: “Đúng vậy, cuộc sống hiện tại của ngươi đã không còn có thể so sánh với những ngày tháng đấy nữa, cho dù lúc trước ngươi từng chịu khổ sở thế nào, nhưng lúc này ngươi đang đứng trên tột đỉnh vinh hoa, đối với quá khứ đã qua, chẳng qua chỉ là biểu đạt mà thôi!” Linh Phi nói với giọng trào phúng.
62 Ba ngày sau. Khinh Tuyết mặc một bộ váy dài thướt tha, tay đeo chuỗi ngọc lấp lánh, lững thững đi dạo trên đường nhỏ của ngự hoa viên, hai bên đường, trăm hoa đua nở.
63 Khinh Tuyết nhẹ nhàng dựa vào ghế dài, gương mặt xinh đẹp có chút suy nghĩ. Miệng vết thương trên tay, đã bị cung nữ dùng kéo rạch mở vải áo, hơn nữa còn đắp vải có thuốc bột tác dụng cầm máu lên, lúc này hơi hơi phát đau.
64 Nàng còn chưa phản ứng, Hách Liên Bá Thiên đã vội vã đi vào: “Tuyết Nhi, nàng không sao chứ?”Khinh Tuyết nở nụ cười: “Hồi Hoàng Thượng, thần thiếp không đáng ngại, chỉ là bị chút ngoại thương ngoài da.
65 Hôm nay bạo thất đổi người. Ban đầu, là giam giữ Linh Phi, hiện tại lại biến thành nô tỳ Anh nhi của Linh Phi. Anh nhi bình tĩnh ngồi đó, nhìn cánh cửa nhà lao.
66 Trên đường hồi cung, không gian yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng ve kêu, ầm ỹ làm nàng thấy có chút phiền. Đâu đây là tiếng gió xào xạc qua lá cây.
67 Hắn không bước khỏi chỗ, vẫn đứng sau cây cổ thụ. Khinh Tuyết cũng không nhìn, đi tới bên một thân cây khác, chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh tươi cười: “Mặc dù có khi cảm thấy sao khổ quá đi, nhưng chỉ cần được vỗ về cây quế, liền cảm thấy bao cay đắng cũng như nhạt nhòa.
68 Đắn đo cân nhắc một lúc lâu khiến Khinh Tuyết cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng Khinh Tuyết vẫn chẳng thể đưa ra được một chủ ý gì, rốt cục thì phải làm gì mới đúng.
69 Hai cánh tay thon nhỏ ngọc ngà, nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, dưới sự đụng chạm của bàn tay to lớn kia, thân thể nàng đã bắt đầu vặn vẹo không yên. Có lẽ, ngay chính bản thân nàng cũng không biết là mình có thích hắn hay không.
70 Sáng sớm. Đang ăn bữa sáng, chợt nghe thấy có cung nữ bẩm báo là Hoa Phi thỉnh nàng qua gặp mặt. Khinh Tuyết có chút ngạc nhiên, Hoa Phi muốn thỉnh nàng qua có dụng ý gì đây?Bất quá mặc kệ như thế nào, tuy hiện tại thân phận nàng tương đương với cô ta, nhưng cũng không nên làm căng tránh đứt dây đàn, tuy rằng Linh Phi và Ngọc cô cô đã nói sẽ giúp nàng một tay, bất quá nàng vẫn hy vọng có thể bớt được một số chuyện, dù sao đi nữa, nếu đã bước chân vào con đường tranh giành tình cảm, sẽ là con đường dài vô tận không có điểm dừng.
71 Một lần “quây quần”, cuối cùng cũng kết thúc sau những lời cáo từ lặng lẽ. Đi ra khỏi Hoa Ngọc Cung, Khinh Tuyết cảm thấy lòng trở nên nặng nề. Nàng nhìn ra được, Hoa Phi đã bắt đầu muốn động đến nàng.
72 Có một ngày nọ, trời thu trong xanh gió nhẹ mơn man. Nữ tử lười biếng dựa người vào hành lang, trầm tĩnh như nước, lẳng lặng đọc sách. Gió khẽ lướt qua nàng, vài sợi tóc mềm mại khẽ bay lên một cách uyển chuyển.
73 “Ngày kia trẫm muốn đi săn, nàng có muốn đi cùng không?” Hách Liên Bá Thiên nói. Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc: “Đi săn?”“Đúng vậy, có muốn đi không?” Hắn gật gật đầu, hai hàng lông mày cương nghị khẽ nhướng lên, vài phần khí phách.
74 Tuy rằng đây là lần đầu tiên cưỡi ngựa, nhưng Khinh Tuyết không hề cảm thấy sợ hãi, con ngựa rất nghe lời, hơn nữa còn có cung nhân đi trước dắt ngựa cho nàng, căn bản là không phải lo đến chuyện ngã xuống đất.
75 Khi nàng đang tập trung tinh thần quan sát thì bỗng nghe thấy lùm cây sau lưng bùm một tiếng, Khinh Tuyết quay đầu nhìn lại, tâm trạng trở nên nặng nề, là một con gấu lớn, lông màu xám đen, thân thể to béo.
76 Thời điểm Hách Liên Bá Thiên tới nơi, chỉ kịp nhìn thấy cảnh tượng nhân nhi yêu kiều của hắn ngất trên đất, sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm oặt, máu me be bét toàn thân.
77 Thời điểm Khinh Tuyết tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Nàng mở mắt, cảm thấy toàn thân rã rời, hoàn toàn vô lực, thất thần nhìn đỉnh màn thêu hoa, đầu óc bắt đầu nhớ lại.
78 “Có kết quả chưa?” Ánh mắt Khinh Tuyết trở nên bi phẫn sắc bén, trực tiếp nhìn thẳng vào Hách Liên Bá Thiên, một khắc kia, ánh mắt nàng khiến người khác nhìn mà chua xót.
79 Nghe tiếng bước chân nặng nề kia càng lúc càng đi xa, Khinh Tuyết mở mắt. Mắt nàng đã sưng đỏ, nhãn thần tràn ngập những tia tàn nhẫn sắc bén. Trữ Như Hoa, ngươi có thể hại ta, nhưng tại sao ngươi có thể hại đứa con của ta.
80 “Ngươi có cách nào mua chuộc hết các cung nữ bên cạnh Hoa Phi không?” Khinh Tuyết hỏi. Linh Phi nghe nàng hỏi thế, gật gật đầu: “Chuyện này không thành vấn đề, người của bản cung trong hậu cung này rất nhiều, chỉ là mua chuộc vài cung nữ, căn bản là không thành vấn đề.