41 Sau khi Trương Thái y đi khỏi, Hách Liên Bá Thiên lệnh cho Ngọc cô cô và các người hầu khác lui ra nốt. Sau đó hắn quay đầu hỏi Khinh Tuyết: “Nàng còn nhớ được lúc đấy là ai đứng sau lưng nàng không? Nếu vẫn nhớ được, sẽ dễ dàng điều tra hơn rất nhiều, có thể dùng phương pháp loại trừ trong số đó.
42 Hách Liên Bá Thiên đi rồi, Khinh Tuyết dẹp ngay vẻ mặt nhu nhược thẹn thùng. Vẻ mặt nàng trở nên lãnh đạm lạnh lùng. Nàng khẽ mím môi, lộ vẻ cứng cỏi bất khuất.
43 Sau khung cửa sổ, hoa hải đường đang kỳ nở rộ, trước khung cửa sổ, mỹ nhân tuyệt sắc khiến hoa cũng hổ thẹn không bằng. Mái tóc đen dài của nàng như một tấm lụa màu mực, mềm mại sáng bóng, dưới thái dương sáng lạn, ánh lên rực rỡ, gương mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh, nhãn thần trong suốt, như thi như họa, vô cùng quyến rũ.
44 Khinh Tuyết vốn dĩ đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy lá rụng khiêu vũ, hắn nghiêm nghị uy phong, cầm trường kiếm, đang luyện võ công, kiếm thuật của hắn tinh diệu, trầm bổng ổn trọng, ra chiêu chuẩn xác mà kiên định, cương nghị như chính con người hắn.
45 Khinh Tuyết chỉ nhẹ nhàng kéo tay Hách Liên Bá Thiên : “Hoàng Thượng, thần thiếp không có việc gì, có lẽ là vừa rồi đứng trước cửa sổ quá lâu, vô tình trúng gió, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao nữa.
46 Trên giường lớn màu đỏ thẫm, sau tầng tầng lớp lớp màn rèm, là một nữ tử diễm lệ khuynh thành, hai hàng lệ vấn vương khóe mi nhắm chặt, đôi môi đỏ mím chặt, gương mặt trắng nõn ửng đỏ đôi chỗ, vừa nhìn đã thấy rất yếu ớt.
47 “Đã khiến Hoàng Thượng lo lắng … Đều do thân thể thần thiếp quá kém, chẳng qua chỉ là rơi xuống nước, đã bệnh thành thế này, nếu để người khác nghe được, nhất định là sẽ cười chê?” Khinh Tuyết thản nhiên nói, ngữ khí nhu nhược ẩn chứa sự điềm đạm đáng yêu.
48 Ánh trăng giăng đầy không gian. Khinh Tuyết nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Vầng trăng trong như gương, chiếu vào lòng người, khơi dậy những đau thương quá khứ.
49 Bình minh, Hách Liên Bá Thiên lâm triều xong, liền đến thăm nàng. Khinh Tuyết nằm bẹp trên giường, nhìn Hách Liên Bá Thiên bằng đôi mắt trong veo như nước hồ thu, thản nhiên nở nụ cười, nhìn như vô cùng vui vẻ.
50 “Suy nghĩ điều gì?” Hách Liên Bá Thiên nhìn đôi mắt nàng đột nhiên hiện vẻ ưu thương, trong lòng không ngừng suy nghĩ, nữ tử này, còn quá nhiều bí ẩn mà hắn chưa biết, hắn nhìn ra được, nàng không phải nữ tử dịu dàng nhẫn nhục chịu đựng như những gì nàng vẫn biểu hiện ra ngoài.
51 Hoa trong ngự hoa viên vẫn đẹp rực rỡ như ngày nào. Khinh Tuyết tản bộ chầm chậm giữa các khóm hoa, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, cẩm y ngọc thực, quyền lực to lớn, mỗi ngày thản nhiên ngắm hoa, không thể nghĩ ra, nàng lại có cơ hội được hưởng thụ cuộc sống như vậy.
52 “Các ngươi chờ ở đây, ta muốn tản bộ một mình. ” Khinh Tuyết nói với các cung nữ đi sau. “Nô tỳ tuân mệnh. ” Cung nữ đáp. Sau đó nàng từ tốn giẫm lên tuyết đi vào trong vườn.
53 Khinh Tuyết nhìn bóng dáng hắn, sau đó xoay người lại đứng dưới tàng hoa quế. Tuyết phủ lên cây cổ thụ, dưới tàng cây, nữ tử mặc cung phục màu trắng thuần khiết không hoa văn, thánh thiện như một đóa tuyết liên, dung mạo của nàng đẹp đến mức người khác không thể dời mắt.
54 Trương Thái y đến rất nhanh sau đó. Khinh Tuyết mượn cơ hội dụ Ngọc cô cô vẫn luôn theo sát ly khai, đối với việc Ngọc cô cô có phải mật thám của Hoàng thượng hay không, nàng vẫn chưa xác định được, thế nên không thể sơ hở.
55 Nửa tháng sau, thân thể Khinh Tuyết vẫn không khỏe hơn, ngược lại còn càng lúc càng thêm suy yếu. Vẻ mặt lúc nào cũng mệt mỏi. Cả người gầy yếu nhanh chóng.
56 Lúc này, Giang Uyển Nhu đang tập múa trong vườn. Thân thể của cô ta nhẹ nhàng linh lung, khi múa đúng là rất đẹp, uyển chuyển như một con bươm bướm. Trên ống tay áo màu trắng, nở ra từng đóa hoa sen đẹp đẽ.
57 Trong Hải Đường cung. Sắc mặt nữ tử tái nhợt như tờ giấy, trán bị phủ kín bởi một tầng hắc khí. Hách Liên Bá Thiên canh giữ một bên, ánh mắt tràn ngập đau lòng mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
58 Một lát sau. Thuốc bắt đầu có tác dụng, ngực đau nhức, bụng cũng đau, nỗi đau đớn như thiêu đốt, khiến nàng không ngừng vã mồ hôi lạnh, nhưng nàng chỉ cắn chặt đôi môi trắng bệch, cho đến khi chảy máu.
59 Vì thế, Khinh Tuyết đã phải trải qua hai ngày dài đằng đẵng trong tâm trạng căng thẳng. Nàng không biết là có thể tin tưởng nam nhân này hay không. Có lẽ nàng tin hay không cũng như nhau, đối với nam nhân này, nàng hoàn toàn đầu hàng.
60 Trời khuya, đêm nay, Hách Liên Bá Thiên đi chỗ Hoa Phi. Sau khi hoan ái cùng nàng…Lẳng lặng bước đi trên con đường nhỏ, trong lòng Khinh Tuyết âm thầm chua chát, cuối cùng nàng đã hiểu ra, hắn là đế vương, làm sao có thể chỉ có một mình nàng chứ?Cho dù thịnh sủng như thế nào, cũng chỉ đến thế mà thôi.