21 “Nàng biết múa không?” Hắn đột nhiên hỏi, chặt đứt tia nhìn của hai nữ nhân một cách rất lơ đãng. Đồng thời đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Khinh Tuyết.
22 “Hoàng Thượng…” Lâu Khinh Tuyết thở nhẹ một tiếng, vì choáng váng, đôi mắt trong veo như suối nguồn phủ một tầng hơi nước mông lung, nhìn thẳng vào Hách Liên Bá Thiên.
23 Bình minh, Khinh Tuyết duỗi người. Nhìn bốn phía, mới phát hiện, đã không còn sớm, gối cạnh nàng đã lạnh từ lâu. Lúc này hắn đã lên triều, lúc hắn đi không đánh thức nàng, mà nàng lại ngủ rất sâu, đúng là không biết hắn rời đi khi nào.
24 Ấm nước sôi lục bục, một luồng hơi trắng bốc lên. Chắn giữa nàng và Chu Uyển Bích, cũng chắn đi tâm tư hai người. Trà Quân Sơn mao tiêm, không nên dùng nước sôi để pha chế, phải để nước sôi rồi nhấc ra, chờ hai phút cho nước nguội bớt, lúc đó pha mới có mùi vị ngon nhất.
25 “Kỳ thật ta thật không hiểu, thật sự không hiểu…” Chu Uyển Bích nhìn Khinh Tuyết đang nhẹ nhàng dùng que đẩy viên than cho lửa bốc, ánh mắt lộ vẻ băn khoăn, nghi hoặc không thôi hỏi.
26 Không biết vì sao, từ sau ngày đó, Hách Liên Bá Thiên lại khôi phục thịnh sủng dành cho nàng. Hàng ngày, lâm triều xong, tất là hắn sẽ đến Hải Đường Cung, uống trà nàng pha.
27 Hương trà ấm áp bay vào mũi. Khinh Tuyết bảo cung nữ đặt chén trà lên bàn, chưa bê lên uống ngay. Vừa quay sang đã thấy Hoa Phi đặt bàn tay với 5 ngón tay sơn đỏ lên bàn, làm như vô tình cười: “Tuyết thị nữ nương nương, tại sao không uống trà vậy? Ngại trà của bản cung pha khó uống sao?”Lời nói tuy dịu dàng mềm mại, nhưng ánh mắt thì sắc bén như lợi đao, bắn về phía Khinh Tuyết.
28 Vì thế, một hồi tranh chấp tạm thời trở nên yên ắng. Bất quá, Khinh Tuyết biết, đây chẳng qua chỉ là sự khởi đầu, sau này, chỉ sợ chuyện như thế này sẽ xảy ra thường xuyên.
29 Nàng thuần thục cầm lấy ấm nước, đặt lên trên bếp. Rồi sau đó lại bắt đầu rửa bộ trà cụ bằng bạch ngọc, mười ngón tay thon dài trắng nõn, so với trà cụ làm từ bạch ngọc còn đẹp hơn vài phần.
30 “Hoàng Thượng đang nói đùa sao?” Nàng ấp úng nói, thiếu hẳn sự lanh lợi mọi khi. “Nàng có muốn thế không?” Hách Liên Bá Thiên chỉ hỏi. Lại một câu hỏi khiến Khinh Tuyết không biết phải trả lời thế nào mới phải.
31 Nhưng Khinh Tuyết lại cảm thấy ánh mắt đó rất giả dối, sự dối trá của thế gian, thái độ đạo đức giả giữa người với người, nàng đã nhận ra từ lâu. “Khinh Tuyết, chúng ta là con dân Tề Dương Quốc, đi vào Nhật Liệt Quốc, chung qui vẫn bị người khác xem thường, chỉ có Tề Dương Quốc mới là quê hương của chúng ta, thế nên, chúng ta phải vì nước làm những việc nên làm.
32 Hôm sau. Ý chỉ phong phi đã được ban xuống. Xem ra, Hách Liên Bá Thiên thật sự quyết ý muốn phong nàng vi phi. Quỳ gối trong Hải Đường Cung, nghe công công tuyên chỉ.
33 Trong Hải Đường Cung, Khinh Tuyết mặc váy dài bằng lụa màu trắng, mái tóc dài búi hờ hững, từng lọn tóc xõa xuống vai, đẹp đến mị hoặc. Nàng nở một nụ cười thản nhiên, như hờn như không, bàn tay trắng nõn thành thục nhấc ấm nước sôi.
34 Nhận tấm thiếp mời màu hồng với hoa văn hoa lệ, Khinh Tuyết chỉ nở một nụ cười thản nhiên, trong lòng xuất hiện thứ cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
35 Ngọc Hà Hồ quả nhiên rất đẹp. Từng đóa hoa sen nở rộ, mọc lên từ mặt nước xanh biếc, nếu nhìn từ xa, sẽ thấy một hồ sen rực rỡ lẫn trong mặt nước trong xanh.
36 Ngọc Hà Hồ quả nhiên rất đẹp. Từng đóa hoa sen nở rộ, mọc lên từ mặt nước xanh biếc, nếu nhìn từ xa, sẽ thấy một hồ sen rực rỡ lẫn trong mặt nước trong xanh.
37 Khi đến Hải Đường Cung, Ngọc cô cô nhanh chóng gọi 2 thái giám đến, ý bảo bọn họ đỡ Khinh Tuyết từ trong tay Hách Liên Trường Phong. Nhưng Hách Liên Trường Phong nhìn nhìn kiều nhan trong lòng, lại nhìn Ngọc cô cô, mặt lộ vẻ do dự và không buông.
38 Khoảnh khắc nhìn Hách Liên Bá Thiên đi ra, đôi mắt vẫn bàng hoàng vì sợ hãi và bất lực của nàng, chợt lóe lên sự kiên định bất khuất, có chút lạnh lẽo.
39 Khi Trương Thái y đi tới sảnh chính, các phi tần đã quỳ chật đất, Hách Liên Bá Thiên ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, sắc mặt không được dễ chịu cho lắm.
40 Khiển trách những kẻ liên quan xong, Hách Liên Bá Thiên quay về phòng trong. Khinh Tuyết nằm trên giường, cuộn người trốn trong góc giường, ngay cả đầu cũng che kín, vì nàng sợ hãi run rẩy nên chăn cũng rung rung theo.