Tâm Ma Chương 59: Đối Mặt
Chương trước: Chương 58: : Đứa Bé Bị Bắt Cóc Là Ai?
Phóng hỏa, hãm hiếp, giết người, đốt nhà, chưa tội ác nào là A Tòong chưa làm. Nói chính xác hơn, nhìn thấy người khác đau khổ là sở thích của hắn. Được sinh ra và dung dưỡng trong sự tàn bạo với những tập tục kỳ quái khiến hắn trở nên độc ác và man rợ. A Tòong là hiện thân của quỷ dữ, là đại ác nhân. Nhìn khuôn mặt trắng bóc lẫn trong bùn đất nhớp nháp của Hoài Linh, A Tòong thầm nghĩ : « Đứa bé này chưa thể giết, nhưng làm nó đẹp đẽ lên chút thì cũng không sao, hắc hắc. » Hắn rút con rao ra, khuôn mặt hắn cười cười đắc Ý, tiến đến Hoài Linh. Hoài Linh biết là hắn không có mưu đồ tốt đẹp gì, sợ hãi bò giật lùi lại, chân tay luống cuống không đứng dậy nổi. A Tòong nói ra vẻ dỗ dành đùa cợt :
- Bé con ngoan nào. Lại đây chơi với ta … lại đây … hắc hắc
Hoài Linh toan vùng lên bỏ chạy nhưng nhưng vừa chạm chân xuống đất đã thấy sau lưng nặng chịch. Đuôi áo của Hoài Linh đã bị A Tòong giẫm chặt đằng sau, hắn lại cười phá lên :
- Mày đúng là trai không ra trai, gái không ra gái, nam nhi sao lại mặc áo màu đỏ.
Hoài Linh đáp, giọng nó vẫn khàn khàn một cách khó chịu:
- Ta … ta … ngươi … ngươi …, kệ ta, ngươi thả ra cho ta đi.
Sống trong Binh Lan trại, là con của trại chủ, Hoài Linh vốn được yêu thương chiều chuộng,dãy dỗ bảo ban, kẻ hầu người hạ nên nó cũng có chút gì đó cốt cách của kẻ trưởng bối. Nay bỗng dưng bị người khác khinh rẻ đánh đập, tuy nó sợ hãi nhưng vẫn giữ được sự kiêu hãnh. Nó ra sức giằng cái áo ra. Thấy không ăn thua, nó toan nhún chân xuống đất bay người lên lộn ngược lại phía sau nhưng vừa lúc đó A Tòong nhấc chân lên bất ngờ, nó bị hẫng liền ngã lẩn úp mặt vào vũng bùn. A Tòong lại cười khoái trí :
- Ha … ha … chút võ mèo quèn đó mà cũng đòi ….
Bỗng từ xa xa, có tiếng người ngựa vọng lại. A Tòong thoáng giật mình. « Chẳng lẽ bọn người của Binh Lan trại đã lần ra mình », hắn thầm nghĩ. Lắng tai nghe, tiếng ngựa đi thong thả chứng tỏ không phải người truy đuổi gấp gáp, hắn tạm yên tâm, chắc chỉ là người qua đường. Để tránh việc đứa bé gây thêm rắc rối, hắn lấy tay đập mạnh vào đầu nó cho ngất đi rồi nhanh chóng cuốn gọn vào chăn đeo lên lưng như một cái túi. Hắn lom khom cúi người như kẻ hành khất đáng thương lầm lũi bước đi. Con đường hắn đang đi chỉ có một lối duy nhất, hai bên đều là ruộng. A Tòong không còn cách nào khác đành bước tiếp. Người ngựa lại gần, vẫn đang trò truyện. Đoàn người này chính là Lão Cả, Lão Ba và các anh em huynh đệ hội. A Tòong chột dạ, hắn vừa thấy đã nhận ra ngay. Lúc này giáp mặt họ ở đây lành ít dữ nhiều. A Tòong vốn là một kẻ đại ác, chuyên làm những việc bại hoại. Ngược lại với hắn, Huynh đệ hội luôn được coi là anh hùng hào kiệt, chính nhân quân tử, ghét ác như kẻ thù, hai bên chẳng khác nào nước với lửa, lúc thường gặp nhau ắt hẳn sẽ sảy ra quyết đấu. A Tòong cố gắng cúi mặt xuống, bước đi cà nhắc để không bị nhận ra. Hai bên giáp mặt nhau. Lão Cả và Lão Ba vẫn say xưa trò chuyện. Đi qua nhau, A Tòong thở phào nhẹ nhõm như thoát được kiếp nạn. Đụng độ ở đây, hắn nắm chắc phần thua. Vốn dĩ lúc sung sức, hắn miễn cưỡng có thể cầm cự được với Lão Ba vài chiêu rồi bỏ chạy. Nhưng giờ hắn đang bị trọng thương, Song Long đã mất một đầu, đao thế đã hoàn toàn sụp đổ. Đừng nói là vài chiêu, chỉ một chiêu của Lão Ba hắn cũng không đỡ nổi. Hắn đưa tay lên trán quẹt mồ hôi. Bỗng có tiếng người từ sau lưng làm hắn giật thót:
- Người trên giang hồ gặp nhau, đầu năm sao không chào nhau lấy một tiếng ay mắn – đó là tiếng của Lão Cả.
A Tòong như rụng tim ra ngoài. Việc hắn không mong chờ nhất cuối cùng lại đến. Hắn chưa kịp đáp, Lão Ba lại lên tiếng:
- Thường ngày ngươi vẫn ngang tàng hung hãn lắm, sao hôm nay lại lom khom như cụ già vậy … khà … khà … khà.
Miệng A Tòong khô đắng, hắn vẫn không quay lại, nói:
- Các người nhận nhầm người rồi.
Lão Ba cười phá lên, nói như chế giễu:
- Chẳng lẽ trên đời này lại có người thứ hai đeo Song Long dao trên lưng ư?
Cán dao chìa ra ngoài sáng bóng , A Tòong chợt nhận ra trong lúc vội vã giấu đứa bé, hắn đã quên che đi đôidao Song long trên lưng, thứ mà thường ngày hắn cố khoe ra để ọi người thấy. Hắn biết không thể chối cãi được, đành quay lưng lại nói:
- Năm mới năm me, ta đã nín nhịn để tránh phiền hà rồi, vậy mà các ngươi cũng thật đa sự … Lão Cả, Trần Kiến Anh, đã lâu không gặp.
Lão Ba đáp:
- Chúng ta tìm ngươi khắp chốn, hôm nay không hẹn thì lại tương phùng. Gặp bọn ta là xui xẻo với ngươi nhưng có khi lại là may mắn với bọn ta … khà ….khà .
A Tòong biết mình đang ở thế yếu, tránh được giao tranh là tốt nhất, không thì chỉ có nước liều mạng bỏ chạy. Hắn biết rằng, Huynh Đệ hội rất coi trọng nghĩa khí của người quân tử, hắn liền nói:
- Các người định cậy thế đông làm khó dễ ta sao. Ta nơi đất khách quê người, thân cô thế cô, lại đang trọng thương, thôi thì cũng đành liều mạng với các người một phen.
Lão Cả nhăn mặt nói:
- Cánh tay trái của ngươi ? Bị sao vậy?
A Tòong cười ha hả, đáp:
- Ngươi còn giả bộ quan tâm hay sao, muốn chém muốn giết thì ra tay đi.
Lão Ba băn khoăn nói:
- Như vậy thì sao công bằng được. Được rồi, vậy thì ta sẽ tự trói một tay lại để đấu với ngươi.
Lúc này, Lão Cả quay sang nhìn Lão Ba, khẽ phẩy tay rồi nói:
- Ngươi đang bị trọng thương, động thủ lúc này quả thật không đúng lúc. Ngươi đi đi, nhưng hãy nhớ rằng, lần sau gặp lại ắt sẽ có người nằm xuống, những việc độc ác ngươi đã làm không thể dung thứ được, ngươi nên lấy đó mà ăn năn hối cải thì hơn, nếu không ắt hẳn sẽ bị trừng phạt.
A Tòong ngửa mặt lên trời cười ha hả, lúc này hắn chắc rằng Huynh Đệ hội sẽ không làm khó hắn nữa, hắn nói:
- Việc ta ta làm, các ngươi đâu phải ngọc hoàng thượng đế mà có quyền phán xét.
Nói xong hắn quay lưng bước đi. Lão Ba vẫn chưa muốn thôi, nói:
- Khoan đã, trên lưng ngươi có túi gì kia.
A Tòong đáp:
- Cả những thứ quần áo dơ bẩn của ta các ngươi cũng muốn cướp ư? Huynh Đệ hội nghèo đói đến vậy sao.
Lão Ba tức giận đỏ mặt, miệng chỉ thốt lên:
- Ngươi … ngươi. …
Lão quay sang nhìn Lão Cả, Lão Cả mặt vẫn lạnh tanh, quay đi nhìn theo hướng khác. Lão Ba biết, như vậy nghĩa là không được hành động, dù là người ngang tàng ương bướng, nhưng lời Lão Cả không thể làm trái, hội quy có những quy định rất nghiêm ngặt, mà cao trưởng phái, nhất nhất phải tuân theo. Lão Ba nói:
- Lão huynh … lão huynh … việc này. Kẻ này độc ác tày trời, gây ra muôn vàn tai ương. Bao lâu nay chúng ta truy lùng hắn chẳng được. Nay gặp ở đây cũng là Ý trời, sao để cho hắn đi dễ dàng như vậy được?
Lão Cả vẫn im lặng, Lão Ba thở dài rồi quay ngựa đi. Đi được một đoạn, Lão Cả mới nói:
- Ai dà, việc này quả thật không nên lỗ mãng. Hắn vốn đang trọng thương, đã bị đứt một tay, nếu hôm nay chúng ta ra tay diệt trừ hắn, nếu đồn ra ngoài chắc hẳn sẽ bị đồng đạo giang hồ chê cười: Huynh đệ hội Ý đông hiếp ít, ỷ mạnh đánh yếu. Đó là một nhẽ, quan trọng hơn là giang hồ đang náo loạn vì sự kiện Quạt Mo theo Khuất Lão trại đứng lên làm chủ tứ phương bang hội. Bang phái tứ phương hầu hết sợ hãi mà quy phục, kẻ dám chống lại hắn không nhiều, mà đáng kể nhất là Độc Điếu và A Tòong . Hiện tại những kẻ này đều có lợi cho ta, dù ít hay nhiều cũng kiềm chế phần nào sức mạnh của Khuất Lão trại và Quạt Mo, tạo nên lực lượng phản kháng đối lập. Ta nên lấy đại cục làm trọng thì hơn.
Lão Ba thở dài nói:
- Lão huynh quả thật suy nghĩ sâu xa. Đệ hành sự lỗ mãng, biết một mà không biết hai, biết trước mà không biết sau. Vì đại cục… Chỉ thương cho những người vô tội lại bị hắn làm hại, trừ được hắn sớm ngày nào thì đệ yên tâm ngày đó.
Lão Cả chỉ lắc đầu không nói gì rồi đi tiếp, không khí bỗng trở nên trầm lắng hẳn.
Xem tiếp: Chương 60: Khai Xuân