Tâm Ma Chương 60: Khai Xuân
Chương trước: Chương 59: Đối Mặt
Chương 60: Khai xuân
Đêm mưa lạnh lẽo. Đứa bé run lên trong giá rét. Môi nó trắng bệch, đôi chân run rẩy. Cổ nó buộc một sợi dây thừng, người đàn ông phía trước cầm đầu dây lôi theo. Nó mệt mỏi kiệt sức, chân khuỵu xuống kéo cái dây căng lên. Đứa bé ngày càng đi chậm khiến A Tòong tức giận, hắn giật mạnh sợi dây, đứa bé ngã dúi xuống. A Tòong quay lại nhìn, hắn gắt:
- Nhãi con, nhanh lên.
Hoài Linh cố gắng chống tay đứng dậy nhưng người nó mềm nhũn ra:
- Không đi được nữa, không đi được nữa.
A Tòong gằn giọng:
- Giở trò tao cắt lưỡi đấy.
A Tòong tức giận giật mạnh cái dây nhưng Hoài Linh vẫn không nhúc nhích. Hắn thầm nghĩ: “Thằng nhãi này mệt thật rồi, đến mình còn kiệt sức nữa là. Dắt díu thêm một đứa trẻ con thật là nhiêu khê, nếu đi một mình thì ta đã đến nơi từ lâu rồi. Phải kiếm ngựa đi cho nhanh thôi”. Lúc này, A Tòong thấy nơi đâu cũng nguy hiểm, nơi đâu cũng có cạm bẫy rình rập. Hắn chọn đi đường rừng cho kín đáo. Con đường này chỉ có những người thông thuộc mới biết. Phải nhanh chóng trở về hồ Ba Bể, nơi mà Độc Điếu đã rải ổ, thì mới an toàn. Tất cả gia tộc, vợ con, anh em của hắn đều ở đó. Phải trở về để hỏi tội Độc Điếu, kẻ đã báo hại hắn phải chịu đựng tình cảnh khổ sở này rồi bỏ đi để lại hắn một mình. Hắn kiếm một góc trong vách núi trú mưa nghỉ ngơi. A Tòong nhìn Hoài Linh với con mắt căm thù và chán ngán. Hắn gắt:
- Nhãi con lại đây.
Hoài Linh đã nếm mùi đau khổ nên biết rằng hắn không hề nói đùa, lồm cồm bò lại, sẵn sàng tránh đòn có thể giáng xuống bất kỳ lúc nào. A Tòong nhìn bộ dạng lấm lét của đứa bé liền cười cười một cách khoái trá, hắn thường cảm thấy thú vị khi có người sợ mình, hắn nói:
- Hắc hắc, biết sợ ta là tốt. Lại đây nhanh.
Hắn bẻ quặt tay Hoài Linh về sau rồi trói chặt vào một gốc cây :
- Ngồi yên đấy, giở trò thì liệu hồn.
Hoài Linh dựa vào gốc cây, cảm giác mệt mỏi bao chùm. Nó chưa bao giờ ra khỏi Binh Lan trại xa đến vậy, cũng chưa bao giờ phải chịu đựng những vất vả sợ sệt như vậy. Giờ chỉ còn một mình, nó òa lên khóc nức nở. Bất lực. Nó cục cựa tay, dây thừng siết chặt cọ vào tay, dẫu có dao chưa chắc đã cứa đứt, mà dù không bị trói, lạc giữa rừng nó cũng chẳng biết đi về đâu. Trời lạnh, nó co người lại, nấc lên từng hồi rồi lịm đi.
***
Cũng như mọi ngày, Trần Gia đi cùng Trần Thiếu xuống núi luyện võ, bao hy vọng lão dồn hết vào Trần Thiếu, bản thân lão giờ đã quá muộn để bắt đầu lại từ đầu. Võ công của lão là một đống tạp nham, lại không có căn cơ nên không có đường hướng nào để phát triển. Muốn báo thù phải có võ công thượng thặng, nhất định phải vậy.Thế nên lão biết rằng không thể trông chờ gì vào bản lĩnh võ nghệ của mình. Lão đưa Trần Thiếu xuống núi rồi đi vào làng mua chút đồ tiện thể xem xét dân tình thế thái. Vừa thấy Trần Thiếu bước tới, Nhỏ Út đã chạy lại tươi cười nói :
- Tết vui không ?
Trần Thiếu cười đáp :
- Ừ, vui.
Nói rồi nó tiến về phái Phong Giang, nhỏ Út chưng hửng lẩm bẩm một mình : « Đã mấy ngày rồi mới gặp mà không hỏi thăm người ta được một tiếng sao ? ». Trần Thiếu vái chào Phong Giang, mấy ngày nghỉ Tết, nó đã suy nghĩ và ngộ ra nhiều điều, tự thấy bản thân tiến bộ. Nó nhìn quanh tìm xem hôm nay sư phụ lão Ba của nó đã đến chưa nhưng không thấy ai khác. Một chút thất vọng hiện ra trong đôi mắt nó. Phong Giang tươi cười nói :
- Chào đệ, sư phụ cùng lão Cả phái ta đến trước. Ngày kia người sẽ tới, đệ cứ an lòng.
Trần Thiếu yên tâm phần nào. Ngày đầu khai xuân, mấy anh em đồng môn chuẩn bị bữa cơm mừng năm mới. Vừa là để cúng cổ tiên môn phái, vừa là để huynh đệ trò chuyện sum vầy. Bếp củi nổi lửa, ngọn lửa bập bùng ấm áp, khỏi tỏa ra hòa vào sương mờ ảo. Tuy chỉ một thời gian ngắn nhưng Trần Thiếu đã coi mọi người như anh em trong nhà, như gia đình của mình.
***
Trần Gia thơ thẩn rảo bước xuống khu chợ làng, vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ. Chợ phiên đông đúc, ngày đầu xuân người buôn bán chỉ muốn lấy hên chứ chẳng cầu lời lãi, vừa buôn bán vừa chào hỏi đùa vui tấp nập. Trần Gia tìm mua cho Trần Thiếu vài bộ quần áo mới. Lão không muốn thằng bé chịu quá nhiều thiệt thòi. Đang loay hoay tìm cửa hàng, lão bỗng thấy mấy bóng người nhìn rất quen mặt. Lão nghĩ một hồi thì nhận ra họ là người của Huynh Đệ hội mà gã đã từng gặp nhưng không biết tên. Hai người này vừa đi vừa trò truyện, một gã nói :
- Chẳng lẽ Khuất Lão trại định làm loạn … « tiếng ồn ào át đi làm Trần Gia không nghe rõ »
Người kia đáp :
- Không coi Huynh Đệ hội ta ra gì, phen này theo ngươi Lão Cả có ra tay trước không ?
Người kia nói :
- Có thể lắm … « tiếng ồn ào át đi làm Trần Gia không nghe rõ »
Người kia nói :
- Chưa chắc … « tiếng ồn ào át đi làm Trần Gia không nghe rõ » …ngươi nghĩ lần này lão cả tới gần Thần Dược Tiên Sư Thích Tâm là vì việc gì ?
Người kia nói :
- Chẳng phải là lâu ngày nên đến bài chào ư ?’
Người kia đáp :
- …« tiếng ồn ào át đi làm Trần Gia không nghe rõ » … chỉ mấy ngày nữa là đến kỳ Bích hội (đại tiệc gặp gỡ của Huynh Đệ hội và Hồng Lạc môn, vậy mà người vẫn lặn lội đến tận đây … « tiếng ồn ào át đi làm Trần Gia không nghe rõ » …
Trần Gia nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện, lão tò mò nên kín đáo đi theo nghe ngóng. Đường xá đông người lại ồn ào, hai người này cũng tự nhiên thoải mái nói chuyện nên không phát hiện ra. Đã lâu không xuống núi nên Trần Gia không hiểu được chuyện gì đang sảy ra, lão nghe câu được câu chăng, vưa suy nghĩ vừa luận. Hai người đi vào một quán nhỏ ven đường, quán vắng, Trần Gia thấy không tiện nên lảng đi nơi khác. Lão tự nhủ : « Vậy là chuyến này Huynh Đệ hội kéo cả lên đây ư ? Lão Ba chắc hẳn tới đề chuyền võ cho Trần Thiếu, vậy thì tốt quá. Chẳng hiểu Khuất Lão trại đã gây ra việc gì, không hiểu Khuất Lão trại hay Hồng Lạc môn mới là kẻ thù của ta đây ? ». Mải mê suy nghĩ, trời đã tối, lão vội vàng trở về cùng Trần Thiếu lên núi Phong Tiên.
Vừa chuyển tiết sang xuân nhưng trời vẫn tối rất nhanh. Chiều vừa tàn mà bóng đêm đã đổ ập xuống từ lúc nào. Dưới chân núi, không khí trầm trọng, không gian lãnh lẽo u uất. Trần Gia bỗng nhớ lại cảm giác này khi lão lên núi vào tối muộn lần trước, trong lòng bồn chồn. « Nhanh chân lên cậu chủ », lão giục Trần Thiếu rồi vội vã bước. Mỗi khi chỉ có hai người lão vẫn gọi Trần Thiếu như vậy. Trần Thiếu cũng cảm thấy nóng lòng. Không gian ngày càng đặc lại khiến người ta tức ngực khó thở. Trần Gia nhìn quanh, không gian yên lặng như tờ, cảm giác như có một gánh nặng ngàn cân đè lên vai. Mới đi được nửa đường mà như trải qua hàng ngàn hàng vạn kiếp, tang thương thất vọng tràn trề. Có ánh mắt trong bóng đêm đang nhìn tròng trọc vào lão, lão quay lại nhưng không tài nào thấy được người kia. Trần Gia hoảng sợ, thần kinh căng lên, tim đập nhanh, tay nắm chặt, mồ hôi lạnh vã ra ướt cả lòng bàn tay. Lão nhìn sang cạnh bỗng thấy Trần Thiếu đi chậm lại, cách mình đã mấy bậc thang, dáng vẻ khác thường.
Xem tiếp: Chương 61: Thiên Lý Xạ