Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tâm Ma Chương 61: Thiên Lý Xạ

Chương trước: Chương 60: Khai Xuân



Trong bóng đêm, đôi mắt Trần Thiếu sáng rực lên như mãnh thú, ánh nhìn độc địa tàn ác. Trần Gia bắt gặp ánh mắt của Trần Thiếu mà thấy rợn người. Tim lão đập thình thịch. Lão nói :

- Cậu chủ sao vậy ? Cậu chủ …

Trần Thiếu nhìn chòng chọc vào Trần Gia, im lặng. Trần Gia gồng mình lên thủ thế, ánh mắt này làm lão nhớ tới lúc Trần Thiếu chưa khỏi bệnh. Lùi lại mấy bước, nhất thời lão chưa biết làm gì. Trong bóng tối phát ra tiếng cười nhạo ma quái. Trần Gia nhìn quanh, nói :

- Ai đó, ra mặt đi !

Tiếng cười ngừng lại, một giọng nói phảng phất hư ảo vang lên, không to nhưng nghe rất rõ, cảm giác như phát ra từ tứ phía :

- Nhóc con khá lắm, lại đây … lại đây.

Giọng nói đó ma mãnh mê hoặc một cách kỳ lạ, dường như là hướng về phía Trần Thiếu. Trần Gia nhìn quanh nói :

- Ngươi là ai, có giỏi thì ra mặt đi, quân tử không làm điều mờ ám.

Người kia đáp :

- Hừ, võ công như ngươi cũng đòi nói chuyện với ta ư ?

Trần Gia đáp :

- Ngươi biết được võ công của ta ư ? Có giỏi thì ra đây phân tài cao thấp.

Trần Gia dù biết đối phương võ công lợi hại nhưng không thấy hắn ở đâu, cố nói khích để người kia lộ mặt. Vừa nói xong, một luồng lực đạo xé gió, mãnh liệt lao thẳng vào Trần Gia, vừa bất ngờ vừa sắc bén, lão hoảng hốt lách người né tránh nhưng không kịp, luồng lực đạo đâm thẳng vào bả vai đau nhói. Đường lên núi hẹp lại dốc, lão bổ nhào xuống, lăn xuống một đoạn, cành cây cào vào quần áo da thịt rớm máu. Bả vai lão tê chồn đau nhức, nhất thời không cử động nổi. Lão vất vả lồm cồm bò dậy. Trần Thiếu vẫn đứng im không nói năng gì. Người kia nói :

- Ha ha ha. Thật là tầm thường. Từ lúc con khỉ già Thích Tâm đưa ngươi lên núi, nhất cử nhất động của ngươi đều không qua mắt được ta. Người như ngươi quá nhiều tà niệm đè nén nhưng lại bất tài vô dụng, quả thật đáng thương … ha … ha …ha.

Trần Gia vừa đau đớn vừa bồn chồn, thầm nghĩ : « Thật là kỳ quái, tại sao trên đỉnh Phong Tiên lại có người như thế này, võ công người này so với Thích Tâm cao thấp ra sao ? Thích Tâm có biết việc này không ? ». Người kia lại nói :

- Ồ nhưng không phải là vô vọng. Nếu ngươi chịu bái ta làm sư phụ thì ta có thể chuyền võ công cho ngươi, tuy không đến mức thượng thừa nhưng cũng đủ sức dẹp loạn đám lâu nhâu trong giang hồ.

Nói xong, người kia cười lên khoái trá, tiếng cười vang vọng xoáy vào tai khó nghe vô cùng. Trần Gia nghi hoặc nói :

- Bái ngươi làm sư phụ ? Điều đó có thật không ?

Người kia đáp :

- Chẳng lẽ ngươi chưa thấy võ công của ta sao.

Tiếng cười lại vang lên. Trần Gia thầm nghĩ : « Người này võ công quả thật cao cường, nhưng dễ gì chịu dạy võ công ình, chắc hẳn gã phình mình làm trò vui. Bái hắn làm sư phụ ư ? Hắn có chịu dạy võ ình không ? Cái mình cần nhất lúc này là võ nghệ, quả thật cứ chờ đợi Trần Thiếu thì đến lúc nào ? » . Trần Gia lẩm bẩm trong miệng :

- Ngươi nói thật chứ !? Việc này có thật không ?

Người kia gằn giọng :

- Độc Tâm ta là ai mà lại lừa hạng như ngươi.

Trần Gia ngẩn người ra. Giờ mong ước lớn nhất của lão là có được một thân võ công để trả thù. Những điều Độc Tâm nói như đã xoáy trúng tâm gan lão, làm lão rung động trong vọng tưởng. Lúc này, Trần Thiếu vẫn yên lặng như bị thôi miên, người rung lên bần bật. Gió nổi lên ào ào, tiếng cười quái dị hòa vào gió tạo thành thứ âm thanh ghê rợn.

Bỗng từ trên, một bóng người áo trắng đi xuống, phiêu hốt tự tại. Người đó là Thích Tâm. Ông vung tay, tay áo phồng lên phấp phới trong gió, nguồn lực đạo ôn nhu tỏa ra tứ phía. Không gian bỗng trầm lắng hẳn, tiếng cười bị át dần đi rồi tắt hẳn. Trần Gia ngẩn ngơ một hồi mới nhận ra Thích Tâm trước mặt :

- Ông đấy ư !?

Thích Tâm nhẹ nhàng vỗ vai Trần Thiếu, nói :

- Tốt lắm, tốt lắm.

Trần Thiếu như bừng tỉnh từ một cơn ác mộng, nói :

- Đại sư, người đã đến. Chỉ chút nữa là con không chống chọi lại nổi.

Thích Tâm mỉm cười với nó, đoạn ông quay sang Trần Gia :

- Ta đã khuyên người lên núi trước khi trời tối, người đã quên rồi sao ?

Trần Gia nhìn quanh quất tìm kiếm, nói :

- Người kia đâu ? Độc Tâm … hắn tự xưng là Độc Tâm !?

Thích Tâm nói :

- Chẳng có ai ở đây cả, hắn có thể đang ở sườn núi, cũng có thể ở quả núi khác gần đây, nơi hắn có thể nhìn được cả vùng này, chẳng qua hắn dùng « Thiên Lý Xạ » để đẩy giọng nói đến đây thôi.

Trần Gia ngạc nhiên hỏi :

- Có loại võ công này ư ? Sao ta chưa từng nghe thấy ? Độc Tâm thực ra là ai ? Sao đại sư không nói cho ta biết ?

Thích Tâm quay lưng đi đáp :

- Võ công này e rằng khắp giang hồ cũng chẳng mấy người từng nghe. Chuyện này đến lúc rồi ta sẽ nói. Người chỉ cần biết Độc Tâm là kẻ đại ác, người không nên lặp lại điều này, không tốt cho thằng bé. Đi thôi.

Trần Gia lòng đầy hoài nghi :

- Vậy thực ra Độc Tâm ở đâu ? Ở trên đỉnh Tiên Phong sao ?

Thích Tâm quay lại nhìn xoáy vào mắt Trần Gia đáp :

- Cũng có thể

Thích Tâm nói rồi rảo bước lên núi, Trần Gia và Trần Thiếu bước theo sau.

Loading...

Xem tiếp: Chương 62: Cứu Dân

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Diễm Sắc Thiếu Niên

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9


Bảy Ngôi Làng Ma

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 7


Trọng Sinh Chi Quy Linh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50



Hướng về trái tim

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 41