101 “Tất cả ngọn núi này đều là của Ô thị ư?”Sát Cáp Thai nói:“Đâu chỉ mỗi Thiên Mộ Phong, năm ngọn núi liên tiếp đều thuộc về Ô thị. ”Vân Na không khỏi cảm thán nói:“Ô thị có lâm trường rộng như vậy, tại sao ta chưa từng nghe nói qua.
102 “Để cho ta hôn một cái. . . ”Đôi mắt đẹp của Vân Na nhắm lại, môi anh đào hé mở đang đợi ta tới để yêu thương. Ta chậm rãi cúi đầu muốn hôn lên đôi môi của nàng, thì nghe từ trong rừng cây có tiếng róc rách như chuông khánh vang lên.
103 “Hiện giờ chưa nghe được tin Đại Hán xuất binh viện trợ. ”Ta cười lạnh nói:“Hán đế tất nhiên là muốn chờ cơ hội. ”Vân Na nói:“Không sai, Khang, Tần hai nước thực lực đều ở trên Hán quốc, hai hổ đánh nhau, huống chi hiện tại Khang, Tần, hai nước đều không phải là lúc đang thịnh, không phải là một trận có thể ăn được đối phương, cho nên trận chiến tranh này kết quả cuối cùng có thể là rơi vào giằng co.
104 Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Điền Tuần ở lâm trường, Sát Cáp Thai dựa theo sự phân phó của ta đã khôi phục thân tự do cho lão. Không phải làm việc mệt nhọc nữa đã giúp nguyên khí của hắn khôi phục rất nhiều, cái mặt khô vàng đã xuất hiện vài phần huyết sắc.
105 “Nó vốn là tọa kỵ của ta, nhưng ở trên chiến trường lại bỏ ta chạy trối chết. Ta hận không thể đem nó lột da rút gân. ”Tuệ Kiều không đành lòng nói:“Nó trông rất đáng thương, mấy ngày vừa rồi nhất định là nếm không ít vị đắng, huynh cứu nó đi.
106 Ta thấp giọng dặn dò:“Mọi người bảo trì bình tĩnh, địch đông ta ít, không thể hành động nông nổi. ”Hắc y nam tử có tướng mạo anh tuấn đứng trong đám đông nhìn vào chúng ta, hắn ra hiệu bằng các động tác khác nhau, chỉ huy thủ hạ bắt đầu hành động.
107 Ta và Vân Na sóng vai đứng ở trên tiểu lâu, từ vị trí của chúng ta có thể nhìn thấy toàn bộ cảng khẩu, trong cảng khẩu chiến thuyền lớn nhỏ có chừng năm, sáu chục chiếc.
108 “Phụ hoàng tuổi đã thất tuần, suy nghĩ sâu xa có lẽ kém với thời còn trẻ, cho dù là trong quyết sách quan trọng hay đối ngoại, đã có nhiều quyết định không sáng suốt, trận chiến tranh này mang lại cho Đại Khang sự tổn thương cực kỳ lớn.
109 “Tử Ngưng cô nương cứ việc yên tâm, Dận Không vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên điều cô giao phó. ”Tử Ngưng nhẹ giọng nói:“Phía trước nguy cơ bốn bề, hung hiểm vô cùng, mọi việc Bình vương đều phải cẩn thận.
110 “Công tử bình yên trở về là một cái cớ hợp lý, Hâm Đức hoàng đế lấy công tử làm lý do để phát động chiến tranh, hôm nay công tử không việc gì, thì lý do kia không còn hiệu lực nữa, cả hai bên đều có thể mượn cớ này đường hoàng rút lui khỏi cuộc chiến.
111 Ta chậm rãi đi vào đại môn, có hai nữ tử xinh đẹp như hoa tiến lên đón. Ta không cần lo lắng vì các nàng biết ta, Bách Hoa lâu này chỉ là một nơi phong nguyệt, cho nên phải luôn luôn thay đổi được các nữ nhân ở đây, nếu như mãi chỉ toàn người cũ, thì khách nhân sợ rằng sớm đã đi hết.
112 “Có người tìm ngươi. ”“Ai?”“Đại nội Tổng quản Hứa công công. ”Ta mỉm cười hiểu ý, Tinh Hậu rốt cuộc đã tới, ta chỉ tầng năm của Bách Hoa lâu, nói:“Ta ở ‘Tân Nguyệt Các’ gặp nàng!”Ta thoải mái dựa vào cái ghế mềm, thường thức chén trà Lục An loại tốt nhất, đợi Tinh Hậu đến.
113 Trên mặt bách tính đã hiện những nụ cười, họ đều hiểu, chiến tranh sẽ kết thúc, cái thiếu chỉ là thời gian mà thôi. Ta nheo hai mắt lại nhìn mặt trời kiều diễm, không để ý tới việc ánh mặt trời sẽ làm bỏng mắt.
114 “Huynh đệ, Khang quốc Hâm Đức hoàng đế đã đáp ứng nghị hòa, nghe nói sứ thần lần này được phái tới là Ung vương. ”Tin tức của Yến Hưng Khải quả nhiên linh thông, chuyện của Đại Khang hắn còn nắm giữ được, trong khi ta còn chưa biết tin gì.
115 Ta nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ngửa đầu nói:“Tuệ Kiều, cho dù phải dùng phương pháp gì, muội cũng phải làm cho Tôn tiên sinh tỉnh lại. Ta muốn tiên sinh nói cho ta biết, ai hãm hại người như vậy!”Tuệ Kiều gật đầu:“Huynh yên tâm, việc này muội có thể làm được.
116 “Việc này không trách nàng được. . . nàng. . . ta biết. . . bí mật của nàng. . . nàng không giết ta. . . Đó mới là kỳ quái. . . ta chỉ lo lắng nàng sẽ làm.
117 “Tình huống bây giờ không còn giống như trước kia, thân thể phụ hoàng người càng ngày càng sa sút, ta lo lắng hắn sẽ không duy trì được bao nhiêu thời gian nữa đâu.
118 “Lúc Đại Khang bốn bề thọ địch, là ai một mình mạo hiểm lúc nào cũng sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình tới Tần làm con tin, là ta. Ai bị Đông Hồ bắt vẫn nhẫn nhục chịu đủ mọi điều, là ta.
119 “Vì sao ngươi không gọi người tới giết ta đi?”Tinh Hậu cố sức cắn môi dưới:“Dận Không, sự nhẫn nại của ta có giới hạn. . . ”Nàng còn chưa có nói xong, ta đột nhiên cầm lấy cổ áo của nàng, xé mạnh một cái, làm cho áo của nàng rách toang.
120 “Tóm lại ta vẫn thấy mình bị thiệt, nếu như U U cô nương đồng ý gả cho ta, thì ta có thể suy nghĩ một chút. ”U U cười nói:“Tương lai U U chỉ muốn gả cho một người thực lòng yêu mình, nhưng tiếc rằng ta không có cảm giác gì với ngươi cả.