21 Trên đời sẽ luôn có hai loại người không bao giờ cùng lúc xuất hiện, và thậm chí có thể cuối cùng phát triển đến mức quan hệ như thế này, đại khái là nhờ một chữ duyên, Dư Dương cùng Tưởng Vũ Châu chính là như thế.
22
Nếu như hiện nay hỏi Tưởng Vũ Châu đến tột cùng vì cái gì xuất quỹ, đại khái chính hắn cũng không nói rõ được.
Bởi vì có lẽ cái hắn cần cũng không hẳn là một lý do, có lẽ là bởi vì người yêu không ở bên nên hắn cô đơn, lại có lẽ là do công việc áp lực quá lớn, vì thế thân thể mới muốn phát tiết.
23
Công việc mua vé, chuẩn bị các thứ không tới nửa giờ.
Hai tháng, không lâu nữa là tới mùa xuân ở Đức, nhất là khi so với Trung Quốc thì ở Nordrhein Westfalen mùa xuân ấm hơn biết bao nhiêu.
24 Đại bộ phận thời gian trên máy bay Dư Dương đều ngủ. Dù rằng điều kiện trên máy bay cũng có hạn, vậy mà cậu ngủ rất say, đến nỗi tới bữa ăn Chu Khải phải gọi cậu mới dậy.
25 Các món ăn cho tiệc buffet đã chuẩn bị xong, nhà bếp đúng 12 giờ ăn cơm. Ngoại trừ một bát mì, toàn đồ đều là đồ chay nên Lưu Bân xào thêm một đĩa rau.
26 Đầu tháng hai, vì vừa qua Giáng Sinh cùng năm mới nên người Đức trở nên tiết kiệm hơn, nhà ăn do đó đón rất nhiều khách Trung Quốc đến ăn tết. Đồ trang trí mừng Giáng Sinh bị tháo xuống và được thay vào bằng chữ « Phúc » thật lớn, hai bên là hai câu đối đỏ cùng những thứ khác.
27 Hôm nay nguyên cả nhà hàng không tiếp tục kinh doanh nữa mà nghỉ ăn cơm uống rượu, xem như là mọi người cùng nhau mừng năm mới. Ngày mai cũng được nghỉ, vừa vặn cho mọi người một đêm không say không về.
28
Biết rõ cậu tham ngủ, huống chi hôm qua uống rượu còn khóc thành dạng kia, Chu Khải khi tỉnh lại cũng không mắng cậu.
Ở ghế trên ngủ cả đêm làm sống lưng mỏi, hắn đè lại chính mình rồi xoay xoay cái cổ tê rần, tự ý mượn phòng tắm rửa qua người.
29 Hình như là một giấc mơ rất dài, trong mơ minh ra sức chạy thật lâu, muốn đi đâu chính hắn cũng không biết, chỉ là một mực chạy, cuối cùng tới cuối đường, thả người nhảy, phía dưới vách núi là cái gì, Chu Khải đã không nhớ được.
30
Quan Lệ Dĩnh đi công tác đi ba tuần, có người nói mấy ngày này Tào Kiến Quốc mở tiệc đãi khách, cố ý gọi nàng qua giúp đỡ.
Nhân viên trong lúc rảnh rỗi đương nhiên cũng sẽ thảo luận gì đó về ông chủ của mình.
31
Dư Dương giữa trưa vừa đến nhà ăn, đang muốn xuống lầu đổi quần áo, liền thấy một phục vụ sinh ngồi ăn cùng mình hôm qua đang bị Mã Húc Dương nói.
“Hôm qua tiệc đứng giữa trưa không có ai ở đó đun nóng lò điệu, đợi khi người ta đến kiểm tra cũng vẫn không có ai, bát đĩa thì chất đống? Bốn giờ rưỡi! Trước đó tôi đã xuống thông báo rồi, tại sao vẫn không làm được?”
Vì lần này kiểm tra, Mã Húc Dương vài ngày trước đã bắt đầu cho người phục vụ quét dọn, đến cả lọ đựng gia vị trên bàn ăn cũng cẩn thận mua mới một lượt.
32 Tìm hiểu được lịch cùng giá của công ty dọn vệ sinh, Quan Lệ Dĩnh trước tiên gọi điện thoại cho Tào Kiến Quốc. Tuy rằng bất mãn vì tốn tận 1600 euro, nhưng vì lần này kiểm tra, Tào Kiến Quốc đành chịu thua đáp ứng.
33
Ngày công ty vệ sinh đến quét dọn, nhà bếp từ buổi chiều liền bắt đầu vội vàng chuyển đồ.
Buổi tối 9 giờ nhận công, sau khi ăn cơm tối, liền bắt đầu đem toàn bộ dụng cụ lên xe đẩy đi, để lên trên lầu ký túc xá.
34 Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ cũng chỉ kéo một nửa, ánh nắng chiều thẳng tắp chiếu xuống cuối giường. Mặc đầu bếp vào, Chu Khải ghé vào trên giường nghỉ ngơi, phía dưới lại chỉ có tất cùng quần cộc, hai cái chân lộ ra dưới ánh sáng.
35 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoại trừ khu vực công cộng, khu vực trong phòng bếp đều là do người trong bếp điều khiển và chịu trách nhiệm cho đến khi hết giờ.
36 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù là ở Dusseldorf hay Cologne, Kohl thì cũng thấy người quen, tổng kết lại vẫn là vì nơi này thật nhỏ.
37
Nghĩ là trước tiên đưa Chu Khải về nhà, sau đó mình mới đi về.
Nhưng khi hai người đang trên xe lửa đi về Dusseldorf mất rồi, Dư Dương vừa mới tỉnh ngủ thì đã muộn, bĩu môi nói thầm: “Muốn lát nữa về tới kia mới mua vé tàu à, không có đâu ra, muộn như thế này rồi…”
Mình ở trên đường về chỉ có ngủ, khi nhìn màn hình điện thoại thì đã là nửa đêm : 00:15.
38 Tình trạng vệ sinh các thứ đến giờ là tốt đẹp, tất cả nguyên liệu được cho vào tủ lạnh để bảo quản đều được dán nhãn cùng với ngày tháng rõ ràng, mỗi người đều tự chịu trách nhiệm cho đến khi xong khu vực của mình, bàn chế biến cùng bếp nấu được quét dọn tương đối sạch sẽ.
39 Giường sát vách là một ông lão gần tám mươi, hai đứa con gái đều bận con nhỏ, nên toàn phải phiên nhau đến chăm sóc. Chẳng qua ông lão luôn luôn vui tươi hớn hở, nghe nói Dư Dương cố ý từ nước ngoài bay về thăm cha, mấy ngày nay lại hầu như ở lại trong bệnh viện chăm cha, lại càng khen không dứt miệng.
40 Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Chu Khải đưa cậu về Duisburg, xe lửa đi hết có 10 phút, chỉ đủ hai người ăn xong một hộp bánh, nhưng một lần này, Dư Dương trong lòng trái lại thoáng hiện rất nhiều ý niệm quái dị trong đầu.