41
Chu Khải mở mắt ra cái đầu tiên đập vào mắt hắn chính là tấm lưng trắng của Dư Dương. Chăn đắp đến eo, người kia đưa lưng về phía hắn, tối hôm qua xuống phi cơ còn chưa theo kịp múi giờ nên lúc này vẫn còn ngủ rất ngon.
42 Từ hai người cùng một chỗ ăn “Lẩu cải trắng” đến Dư Dương khóc cậy mạnh rời khỏi Tưởng Vũ Châu, đến sau lại Dư Dương xoa bóp khiến cho hắn thiếu chút nữa không chịu được, lễ Phục sinh hai người đi Calitri chơi, nhìn cậu về nước chiếu cố cha rồi lại tự mình đón cậu trở về, còn có cuối cùng cái này không bôi trơn không bảo vệ hắn kiên nhẫn cẩn thận buổi tối… Nguyên lai hồi ức vụn vặt tích góp từng tí một lại thành nhiều như vậy.
43
Tiệc cưới đêm đó, nhà ăn từ chối phục vụ khách lẻ. Tiệc lễ cho gần 150 người đã khiến nhà bếp mất vài ngày để chuẩn bị.
Người Trung Quốc làm đám cưới, luôn chú trọng tất cả mọi thứ kể cả thứ nhỏ nhất.
44
Đêm nay lưng đối lưng đi vào giấc ngủ, Chu Khải ngoài ý muốn ngủ rất sâu. Thẳng đến sáng sớm hừng đông thì, mơ mơ hồ hồ có một giấc mơ.
Hắn luôn luôn rất ít nằm mơ, nhưng không biết rõ vì cái gì lại mơ thấy cảnh mấy học sinh công cùng một chỗ ngồi ở nhà bếp ăn cơm.
45 Cầu Hohenzollern rất dài, bắc qua tại sông Rhine, song song với cây cầu chính là đường tàu, mỗi một chuyến tàu đi Cologne hầu như đều phải đi qua đây.
46 Đến khi ngón tay chui được vào nơi bí mật kia, Dư Dương vô ý thức siết chặt chân, khẩn trương đến mứa cả đầu ngón chân cũng cứng lại. Cậu híp mắt liếc Chu Khải một cái xong không dám nhìn cái nữa, thân thể như cá chạch xoay người đem mặt vùi vào gối, cũng đem tất cả biểu tình ôn tồn toàn bộ giấu đi.
47 Chỉ cần có Chu Khải, Dư Dương liền không làm gì cũng đói bụng. Nhà ăn nghiêm ngặt quy định, không cho phép người phục vụ của nhà ăn đến nhà bếp ăn uống, Chu Khải liền đổi nơi nấu cơm cho cậu.
48 Chiều mấy ngày cuối tuần mọi người đa số không chốn nương thân, bình thường trong tuần nhà ăn được nghỉ từ 3 giờ đến 6 giờ nên nhà bếp cũng được rảnh rỗi, lên lầu ăn chơi, nếu như trời đẹp, cùng đi phố cổ dạo một vòng cũng là được.
49 Vốn tưởng rằng Mã Húc Dương cố ý về nước là để làm chân chạy vặt cho Tào Kiến Quốc, nhưng càng đúng hơn, thì là giúp đỡ tìm kiếm đầu bếp mới. Cố ý bay về nước chính là móc nối cho các đầu bếp gặp mặt, mà vị này lại vừa hay quen biết với lão Triệu có quen biết.
50 Dư Dương mở mắt ra, thấy người kia ngồi bên mép giường hút. Hắn xoa xoa mắt, cử động khiến Chu Khải quay lại nhìn, mơ hồ nói: “Còn sớm, ngủ tiếp một chút.
51 Hai tháng sau, Quan Lệ Dĩnh và Mã Húc Dương mới chính thức thông báo cho Chu Khải biết nhà bếp gần đây sẽ có đầu bếp mới. Lời nói rất khéo léo, không nói thẳng là tìm một đầu bếp trưởng mới tới thay thế, chỉ nói nhiều người sẽ bớt áp lực cho nhà bếp, hi vọng Chu Khải chỉ dẫn người mới.
52
“… Đúng, nghỉ đông lần này, dù sao cũng không có nhiều thời gian, với lại…”
Sau một phen lăn qua lăn lại, phải đi tắm lần nữa. Chu Khải từ phòng bước ra, dùng khăn mặt lau tóc ướt, nghe Dư Dương tắm xong trước mình đang ngồi bên giường gọi điện thoại.
53 Đem hộp giấy cuối cùng chuyển đến bưu điện để chuyển phát nhanh về nước, hai người đi trên phần đường cho người đi bộ đi tới nhà ga đối diện. Lưu Bân đứng bên cạnh hắn, hai người thừa dịp chờ xe lại hút thêm một điếu thuốc.
54 Mấy ngày hôm trước cùng Dư Dương đi dạo ở tiệm sách tìm thấy một quyển sách nấu ăn gần 600 trang giấy màu, bên trong khai vị đến món chính rồi tráng miệng đều có đủ, hơn nữa còn phân loại đồ ăn của các quốc gia khác nhau vùng với công thức rõ ràng.
55 Hắn nhớ lại cảnh khi mình cười xoa đầu Dư Dương, hỏi cậu có hay không siêu cấp cảm động, cảm động đến muốn khóc? Nhưng cái người đáng ra nên nhào vào lòng hắn khóc một hồi lại đứng ngây ra, ngũ vị tạp trần đứng đực như khúc gỗ.
56 Khi mới quen Dư Dương, hắn biết ngay cậu rất bướng bỉnh và cố chấp, nhưng hắn không nghĩ cái nguyên nhân khiến bọn họ phải cãi nhau đến đỏ mặt tía tai lại là vì so với Chu Khải, Dư Dương càng trân trọng lý tưởng và tự tôn của hắn hơn.
57 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong bức ảnh nho nhỏ là một cậu bé xa lạ với khuôn mặt thanh tú, cười đến xán lạn lại ôn hòa.