61 -Thủy…Nguyệt… Tố Như tuy không lạ gì với cảnh đánh nhau nhưng có nhiều người chết như thế này, nhất thời không thể chịu đựng được, cứ đứng như trời trồng toàn thân run rẩy -Không sao, không sao, tớ ở đây.
62 Không ngờ cánh cửa nối liền 2 thế giới mà Mục Niệm Từ vừa giăng bị nguồn năng lượng đó phóng thẳng vào, một lỗ đen ngòm đáng sợ lập tức mở ra, quỷ dị hút hết mọi thứ Thủ lĩnh Độc cung, Mục Niệm Từ và những con yêu độc bị trận cuồng phong phát ra từ bên trong lỗ đen sâu thẳm ấy hút vào đầu tiên, có lẽ những thứ hắc ám thường kêu gọi lẫn nhau Dấu ấn hoàng tộc tự khắc biến hóa thành một hình vẽ tách ra khỏi trán Vân Hương, chẳng mấy chốc nó bành trướng thành tấm lá chắn, vững vàng bao bọc thân người cô Lốc xoáy càng lúc càng mạnh, cái thứ đen ngòm kỳ lạ kia quả rất đáng sợ, năng lượng phát ra mạnh mẽ khác thường, dường như muốn thâu tóm tất cả những gì nó nhìn thấy Xoẹt! Sau một lúc cầm cự, kết giới của Vân Hương giăng bảo vệ 3 người kia cuối cùng đã rách toạc đi.
63 -Em không đi đâu hết, có chết cũng không Thủy Nguyệt đau lòng la lên, vội vươn tay lau vết máu đang không ngừng trào ra bên môi Tử Phong -Em thật vô dụng phải không, giờ phút này chẳng giúp được gì ngoài khóc lóc-nhìn thấy anh toàn thân bị thương, vai trái không ngừng xuất huyết, nước mắt cô lách cách rớt xuống -Đừng khóc! Anh không sao Không để ý vết máu trên môi, cũng chẳng bận tâm thương tích bên ngoài, anh bây giờ chỉ lo lắng ỗi Thủy Nguyệt, cô sao lại bướng bỉnh đến thế kia chứ >_ Nhanh như tia chớp, Hắc Tà tiến đến chỗ 2 người, lập tức dồn hết nội lực vào lòng bàn tay, chưởng lực mạnh mẽ phóng xuống “Chưởng này mà đánh trúng Tử Phong chắc chắn chết” Khoảnh khắc, Thủy Nguyệt không suy nghĩ được gì ngoài điều ấy, nhanh chóng ôm chặt anh, hai mắt nhắm nghiền, chấp nhận thay anh gánh lấy… -Em mau buông… Tử Phong hai tay vận sức đẩy cô ra, mà giờ phút này Thủy Nguyệt bỗng chốc mạnh mẽ lạ thường, ghì lấy người anh nhất quyết không buông Chưởng kia mạnh mẽ tàn độc ấn xuống, tưởng mình cận kế cái chết, nào ngờ bỗng chốc kỳ tích xuất hiện.