321 - Nhìn anh làm gì, gọi đồ đi. Có người mời khác mà, các em cứ thoải mái. Dương Phàm không định nhận ý tốt này của Lạc Vạn Thắng, hắn định lát nữa đi thanh toán.
322 - Tôi đi gặp Dương Phàm. Long Siêu Quần nói xong liền đi vào trong phòng, vừa vào cửa liền gật đầu nói một câu với Dương Phàm:- Dương Phàm, điều kiện có thể sửa lại một chút hay không, đổi thành một mình Văn Khôi.
323 Đường đi rất khó khăn, phải dùng bao lì xì mới có thể mở đường đi vào phòng cô dâu. Mọi người đều nói người phụ nữ đẹp nhất chính là ngày kết hôn. Khi thấy Trương Tư Tề được trang điểm xinh đẹp cười cười với mình, Dương Phàm mới tin lời này.
324 Tên cảnh sát vừa động tay với Dương Phàm lúc này lo lắng nhất. Kết quả Dương Phàm không thèm nhìn bọn chúng lấy một lần. Dương Phàm bảo Lâm Đốn ghi nhớ họ tên ba người rồi mới lạnh lùng nhìn bọn chúng.
325 Cố Đồng hung tợn mắng. Cao Thiên sắc mặt trầm xuống nói:- Lúc này không cần nhiều chuyện, lập tức nghĩ biện pháp đi khai thông trên tỉnh. Thị ủy bên này khẳng định sẽ không tha cho cục Công an.
326 - Em thật là cẩn thận. Nói xong Dương Phàm hơi ngưng lại, mắt nhìn thẳng vào Trương Tư Tề, một hồi sau mới nói:- Cảm ơn em đã quan tâm. - Đáng ghét!Trương Tư Tề lườm Dương Phàm một cái, quay người cười vui vẻ đi vào phòng.
327 - Khó xử thì chưa nói tới, chỉ có điều tôi tự mở miệng ra thì không tiện. Chỉ cần có cơ hội, tôi khẳng định sẽ nghĩ tới anh trước tiên. Năm đó anh hỗ trợ tôi, tôi cũng không dám quên.
328 - Bọn họ quả nhiên mua được những người đó. Dương Phàm thản nhiên cười lạnh, sau đó lại tính toán được mất theo thói quen. Mặc dù Dương Phàm đã quyết định thì không do dự nhưng khi tới lúc cần đều tính toán kỹ lưỡng theo thói quen.
329 - Người đàn ông vừa rồi có vẻ như là tôi đã nhìn thấy trên TV, hình như là phó bí thư gì đó. Bà chủ trừng mắt nói:- Ba xạo, phó bí thư thị ủy có thể tới ăn cơm ở quán này sao?Trước kia Dương Phàm vẫn thường có thói quen ngủ một giấc ngắn vào giữa trưa, khi về đến nhà cũng nằm xuống sô pha theo thói quen, nhưng không thể nào ngủ nổi, mắt cứ mở trừng trừng.
330 Chu Phàm lập tức có chút phức tạp nhìn Dương Phàm một cái, nhẹ nhàng nói:- Cần gì phải như vậy?Về phương diện này chỉ có Chu Phàm là hiểu rõ Dương Phàm nhất, cho nên mới quan tâm hỏi một câu như vậy.
331 Trương Tư Tề lao tới bên cạnh Dương Phàm, ôm chặt lấy đầu Dương Phàm, không nhịn được nhỏ giọng nói:- Đừng kích động, đừng kích động. Tuyệt đối không được kích động.
332 Dương Phàm rốt cuộc đã đứng lên bắt tay rồi đuổi hai người này đi. Chỉ cần Dương Phàm chưa mở miệng nói, hai người này sẽ không dám đi. Bình thường thì không sao, bây giờ Dương Phàm đang ở tình hình này, cho hai người mười lá gan cũng không dám làm loạn.
333 - Không có biện pháp khác sao? Không phải đã nói không có một chút chứng cứ sao?Giản Phương Đạt cười thảm một tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó lại đạp mạnh vào vai Thạch Vận, lớn tiếng hét lên:- Mày nghĩ ông là một thằng trưởng ban thư ký là to lắm hả.
334 - Vậy sao không tăng Dương Phàm lên một bậc. Chu Minh Đạo từ từ rót nước từ phích vào ấm trà rồi nói:- Dương Phàm còn trẻ, rèn luyện thêm hai năm nữa, tích lũy nền tảng, sau này sẽ bớt phải đi đường vòng.
335 Hác Nam biết không ai đồng tình với Cố Tiên Lễ và Giản Phương Đạt. Vị trí trống mà hai người bỏ lại có không biết bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng nhìn vào.
336 Nguyên nhân cái chết của Trang Tiểu Điệp, Dương Phàm không nói cho bố mẹ nàng. Có nói cũng chỉ làm hai người đau lòng mà thôi. Cuộc sống của Dương Phàm lại về với quỹ đạo bình thường.
337 - Ngồi xuống đi, không cần Lâm Đốn truyền lời. Trong này có ý trêu chọc một chút nhưng cũng có ý nhắc nhở Dư Hữu Dung. Chị vất vả vì tôi, tôi thấy được.
338 - Ha ha nếu là như vậy thì tôi xin nhận. Lần này tự nhiên là mọi người đều vui vẻ. Hơn nữa trong phòng con gái Lưu Ba lại truyền ra một tràng cười. Chắc là Trương Tư Tề & con gái Lưu Ba khá hợp nhau.
339 - Phó bí thư Dương, yêu cầu của ngài có phải là ép người không?Dương Phàm không thèm để ý đến Thôi Tế Tế, từ từ đứng lên nói:- công ty rượu Uyển Lăng có 40% cổ phần của tập thể.
340 - Nói nhảm cái gì thế, nhanh mà cút xéo đi. Nghe được những lời này, trong lòng Nguyên Chấn có một chút cay đắng, âm thầm nói:- Đi nhé, không tiễn. Những người đi theo Dương Phàm, trên mặt lúc này lộ ra vẻ mặt phức tạp.