21 Yến hội kết thúc vào lúc đêm khuya, Hà Phi quanh quẩn ở cửa khách sạn. Ánh trăng như bạc, đêm lạnh như nước, các đồng nghiệp đều đã tự về nhà. Hà Phi cầm theo túi, đứng lặng bên đường, quay điện thoại gọi cho bạn trai, anh đã đáp ứng tới đón cô, nhưng thực hiển nhiên, anh lại đã quên mất.
22 Hà Phi mỉm cười, giọng người da đen tang thương khàn khàn, không dùng kĩ thuật hát gì cũng biểu lộ chân tình như vậy, thâm tình khiến cô nghe nổi da gà.
23 Hà Phi vừa vào cửa đã bị bà ngoại lôi tuột vào phòng khách. Bà ngoại cười rạng rỡ với Hà Phi, giọng nói ngọt ngào. “Anh chàng kia là ai thế? Bà ngoại ở ban công đều nhìn thấy rồi.
24 Mẹ Từ múc canh, cao giọng nói: “Điều này cũng khó trách, nhưng là. . . . . . cũng không phải không thể giải quyết, giờ tìm người giúp việc nước ngoài rất tiện lợi.
25 Lương Chấn Y cứ một tháng lại quay về nhà ở Tân Trúc* cùng cha mẹ dùng bữa cơm. (*): là một thành phố lớn nằm ở phía Bắc Đài Loan. Mỗi một lần đều mang theo trái tim kiên cường mà về, giống như biết sẽ có một tiết mục không ngoài ý muốn trình diễn.
26 Tên Phương Tuấn Mẫn này nói lắm thật. Lương Chấn Y nhìn bộ dáng kia của anh ta, tâm tình nhất thời thoải mái không ít. “Không dễ dàng thế. Ôn Hà Phi không phải là cô gái hư vinh như vậy.
27 “Không được, giờ anh muốn đặt phòng, bằng không đến lúc đó sẽ không có phòng. ” Anh nhớ kỹ chuyện Hà Phi đã đáp ứng. Ở đầu kia Úy Nhân Nhân đã muốn trừng mắt tới, Hà Phi khẩn trương cúp máy.
28 Chuông báo động vang lớn, bảo vệ vội vàng sơ tán đám người, quản lý bên Hán Quần đang ở buổi đấu thầu cũng buộc phải tạm dừng, quyết định ngày mai đồng thời cùng nghe hai công ty quảng cáo còn lại.
29 “Em muốn bỏ cuộc cũng được. ” Lương Chấn Y lạnh lùng cứng rắn nói, không chút nào mềm lòng. Cái gì? Hà Phi kinh ngạc, bỗng dưng thấy nhói lòng, anh. .
30 Đó là tiếng khóc phi thường thê thảm, người khóc hiển nhiên đã muốn không thèm để ý bất kể hình tượng thế nào. “Ô oa. . . . . . Anh ta thật quá đáng, em mặc kệ.
31 “Em không hiểu, em thật sự không hiểu. ” Nhân Nhân đối với Lương Chấn Y lắc đầu nói. Bọn họ đại biểu cho V. J tham dự tài chính và kinh tế tiệc rượu ở khách sạn.
32 “Em không hiểu, em thật sự không hiểu. ” Nhân Nhân đối với Lương Chấn Y lắc đầu nói. Bọn họ đại biểu cho V. J tham dự tài chính và kinh tế tiệc rượu ở khách sạn.
33 Trong cao ốc thương mại, bên Hán Quần đang nghe Úy Nhân Nhân thuyết trình kế hoạch. Cô hùng hồn trình bày, nói đến thần thái phấn chấn. “Chúng tôi cho rằng quý công ty nên tranh thủ khách hàng ở mọi độ tuổi, bất luận là vợ chồng mới cưới, độc thân quý tộc, giới thượng lưu, hoặc là dân nghệ sĩ.
34 Lúc Trần Dĩnh xoay người cầm lấy thư cam kết trước bàn anh, Phương Tuấn Mẫn ánh mắt mang ý cười, nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc mĩ lệ của cô. “Em rất máu lạnh nha.
35 Đầu đông gió lạnh tràn về. Ngày trời âm u ấy, Từ Thiếu Khâm cùng với người thân rời đi Đài Loan. Thực lòng mà nói, anh thật không nỡ rời Hà Phi. Tình cảm của anh với cô là nghiêm túc, đáng tiếc Hà Phi luôn hi vọng sau khi kết hôn mới thân mật, anh đường đường một gã đàn ông khỏe mạnh, đương nhiên đành phải tìm một chỗ khác để phát tiết.
36 Thấy Hà Phi lắc đầu cự tuyệt, Lương Chấn Y đáy lòng giấu không được một trận thất vọng. Thật sâu nhìn cô đứng sau màn mưa, xoay người cầm lấy ô, mở cửa xe, bung ô, chạy tới.
37 Một tháng sau khi Từ Thiếu Khâm xuất ngoại, thuận tiện các dự án cũng đều kết thúc, Hà Phi ở trước đêm Noel xin bảy ngày nghỉ đông, xuất ngoại thăm bạn trai.
38 Đúng vậy, bà ngoại nói đúng vậy. Tại thời điểm chật vật như vậy, cô người thứ nhất nhớ tới là Lương Chấn Y, là anh. Hiểu đến không thể hiểu rõ hơn. Cô cuối cùng ở thời điểm bất lực nhất, sẽ nhớ tới anh.
39 Sáng sớm, Lương Chấn Y chạy như bay đến đập cửa nhà Phương Tuấn Mẫn, chuông cửa vang không ngừng. Lúc người giúp việc đánh thức Phương Tuấn Mẫn từ ổ chăn dậy thì Lương Chấn Y đã muốn đợi không kịp nhảy bổ vào trong phòng anh.
40 Bên ngoài một mảnh cảnh sắc rực rỡ, một bàn thức ăn ngon nóng hôi hổi. Chú Hồ thịnh tình khoản đãi Lương Chấn Y từ xa tới, ở hiệu ăn Phúc Viên phố người Hoa đặt hẳn một bàn mời hai người.