61 Mới vừa leo lên mai Lão Quy, Hoa Tiểu Nhã liền bị kéo cổ áo phía sau, sau đó chân không chạm đất, chờ tới khi ngồi xuống ổn thỏa mới phát hiện, nàng đang ở trên lưng Vũ Phượng.
62 Hồ vương Bạch Vấn Thiên đích thân đứng chờ trên đỉnh núi, thấy Vũ Phượng chở một nam một nữ, mà Lão Quy lại mang trên lưng một cô gái.
Đợi khi họ bay tới gần mới thấy, cặp kia là Bạch Trì Hữu và một cô gái xa lạ, còn bên kia là sư phụ của Ngọc Nhi, Mai Hoa tiên tử.
63 Trong lòng Ngọc Nhi giật nảy mình, lập tức giả bộ ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ. “Ngọc Nhi, Ngọc Nhi nói đùa thôi. ”
“Vậy ư?” Bạch Trì Hữu híp mắt, dường như vẫn chưa tin.
64 Ha ha, trong lòng Mai Hoa tiên tử đột nhiên giật mình, hay cho câu, không liên quan đến mình.
Làm sao lại không liên quan cơ chứ?
Nàng ta đã cướp chàng đi!
Ý của chàng là, nếu như mình chưa sống lại, trong lòng chàng còn áy náy, cũng sẽ không quá để ý đến cô gái kia ư?
“Được rồi, muội, ta đã đưa tới Hồ vương điện, nói cho ta biết làm thế nào để khiến muội sống lại đi.
65 Khi Hoa Tiểu Nhã tỉnh dậy, đã là lúc sáng sớm.
Mơ mơ màng màng nhổm dậy, phát hiện mình đang ngủ trên –
Giường của sư phụ?
Nhìn lại trên người, đã thay một thân áo quần màu trắng xanh khô ráo tự khi nào.
66 Không phải chứ? Sao mình lại mất mặt như vậy? Ui ui ui, sau này mình còn làm người kiểu gì đây!
“Nhất định là sư phụ nhớ lầm rồi. ” Hoa Tiểu Nhã vịt chết vẫn mạnh miệng, đương nhiên không muốn thừa nhận.
67 Đầu Hoa Tiểu Nhã ầm một tiếng nổ tung, thật giống như đột nhiên, ý thức không phải là của mình, thân thể không phải là của mình, trong đầu chỉ còn lại đôi môi ấm áp vừa rồi của Bạch Trì Hữu ——
Hắn, hắn lại hôn mình.
68 Ăn sáng xong, Hoa Tiểu Nhã ôm một quyển sách, sách có tên là “Trường Sinh Giới”.
Trường Sinh Giới? Hoa Tiểu Nhã chép miệng, bên trong có một ít thuật pháp và tâm pháp.
69 “Trước tiên ổn định tâm lý, học Phi Hành Thuật, không thể vội vàng xao động. Phải tránh xao nhãng. ” Bạch Trì Hữu nhìn Hoa Tiểu Nhã, rồi mới tiếp tục nói, “Phải tiến dần từng bước, một miếng ăn ngay là không thể.
70 Ba năm sau, thiếu nữ yêu kiều duyên dáng đã có nét con gái, một lọn tóc nghịch ngợm vờn quanh cổ, trên mặt đều là mồ hôi của nàng.
Bây giờ Hoa Tiểu Nhã, đang tự học chút pháp thuật ——
Sư phụ vừa đi vắng!
Gần đây, hình như hắn đi vắng nhiều hơn, thỉnh thoảng dẫn nàng theo, nhưng, vì sợ làm chậm trễ việc học Trường Sinh Thiên của nàng, không thể làm gì khác hơn đành để nàng ở lại Trì Gia Sơn.
71 Độc nhất là lòng dạ đàn bà?
Hình Hỏa hơi nhếch môi.
Rõ ràng nha đầu này không nhận ra mình, mới qua có mấy năm, đoán chừng đã quên luôn mình rồi.
72 “Vương, đây là truyền âm của Mai Hoa tiên tử—— ” một tên tiểu yêu đưa cho Hình Hỏa một cái Truyền Âm Phù.
Hình Hỏa nhận lấy, vừa mở ra nhìn, chỉ thấy Mai Hoa tiên tử lộ mấy phần cao quý, “Hình Hỏa, đã bắt được con bé Hoa Tiểu Nhã kia chưa?”
“Bắt được rồi.
73 Mai Hoa tiên tử nhắm mắt lại, con ngươi mang theo vài phần lãnh ý, Hoa Tiểu Nhã, xem ra, nữ nhân kia, trong mắt chàng rất khác biệt.
Càng khác biệt, nàng càng phải tới hủy diệt, ai bảo nữ nhân kia cướp mất Bạch Trì Hữu của mình?
Nếu như nữ nhân kia không xuất hiện, Bạch Trì Hữu chỉ có thể là của mình!
…
“Vương, Bạch Trì Hữu phát Truyền Âm Phù cho ngài.
74 Từ đó về sau, Hồ Tộc lưu truyền một câu nói, Hồng hồ là yêu, Bạch hồ là tiên.
Mọi người không biết lai lịch hồ ly bảy màu này, dĩ nhiên không dám thả ra, cho nên, theo cách của ngũ đại trưởng lão là trấn áp nó trong Trấn Yêu Tháp.
75 “Sư phụ?” Hoa Tiểu Nhã nhìn thấy Bạch Trì Hữu tiến vào, trên mặt vui mừng, sau đó vừa sợ vừa nhìn phía sau hắn một chút,“Con hồng hồ ly đó bắt người vào đây à?” Nói xong, lo lắng nhìn về phía Bạch Trì Hữu, “Sư phụ, người không sao chứ?”
Bạch Trì Hữu khẽ nhếch môi, mặt nạ màu bạc hạ xuống, mang theo vài phần ý cười, vuốt vuốt sợi tóc nàng, “Sợ không?”
Sợ? Sợ chứ.
76 Hoa Tiểu Nhã thấp thỏm nhìn thoáng qua Bạch Trì Hữu bên cạnh, vẻ ngoài mang theo mặt nạ của hắn lộ ra nét hơi lạnh lùng cùng cao không thể chạm, Hoa Tiểu Nhã chột dạ, nếu không phải mình một mình chạy ra khỏi kết giới, cũng không xảy ra chuyện như vậy.
77 “Nàng thật thông minh. ” Bạch Trì Hữu gật đầu.
Hoa Tiểu Nhã:“T_T sư phụ à, ta thà rằng không thông minh! Nhưng ánh mắt những con thực nhân điểu này cứ chăm chăm ngó chừng ta!”
“Bởi vì thực nhân điểu, chỉ ăn người.
78 Mắt thấy, mồ hôi to như hạt đậu chảy dài trên trán hắn, Hoa Tiểu Nhã cắn cắn môi, không được, nàng không thể ngồi yên mà nhìn.
Tay giơ lên lại một lần nữa bị Bạch Trì Hữu đè lại, “Nàng đợi sau, nếu như ta ngã xuống, nàng còn phải dẫn ta chạy trốn ——”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Bạch Trì Hữu khẽ nhíu mày, “Nàng sợ sao?”
Hoa Tiểu Nhã muốn gật đầu, nhưng, cũng muốn lắc đầu, cuối cùng, vẻ mặt kiên quyết ấy nhìn Bạch Trì Hữu, nàng đột nhiên có một cảm giác chí khí hùng tâm, rất bi tráng lắc đầu.
79 Bạch Trì Hữu yếu ớt cười một tiếng, “Nàng đã nói, chăm sóc ta. ”
Chăm sóc? Chuyện dễ như trở bàn tay, nàng dù liều chết cũng sẽ chăm sóc hắn.
Hơn nữa, sư phụ bảo vệ mình như vậy, nàng lại cực kỳ cảm động!
“Ưm.
80 Tại sao nằm trong kết giới không phải là sư phụ, mà là một con hồ ly trắng trắng mềm mềm?!
Hồ ly trắng trắng mềm mềm?!
Chép chép miệng, thoạt nhìn vẻ mặt ỉu ỉu xìu xìu kia, có phải giống với vẻ mặt của sư phụ như đúc hay không?
Bạch Trì Hữu, Bạch ——
Đúng, Bạch Vấn Thiên kia! Cũng họ Bạch?!
Vậy có phải có gì đó liên quan không?
Chẳng lẽ, sư phụ là ——
Khóe miệng Hoa Tiểu Nhã run lên, hắn là Bạch hồ? Cũng là Hồ Tộc? Cũng là yêu quái?!
Nghĩ đến mình ngày ngày bị một con yêu quái ôm tới ôm lui, Hoa Tiểu Nhã cũng cảm giác cả người không được tự nhiên.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50