41 “Sư phụ?”
“Sư phụ!”
“Sư ————”
“Nói đi. ” Bạch Trì Hữu cuối cùng cũng mở miệng, để cuốn sách ở mép giường nhìn Hoa Tiểu Nhã.
Tư thế mê người, động tác ưu nhã, quả là hấp dẫn!
Sắc mặt Hoa Tiểu Nhã lại đỏ lên, lúc này mới nhỏ giọng nói, “Ta muốn học phép thuật.
42 Bạch Trì Hữu dường như cũng ngủ thiếp đi, mặc cho Hoa Tiểu Nhã ở đó ra sức xoa bóp, ở cánh tay, thắt lưng, trên đùi hắn đấm bóp gõ nện qua lại ——
Thật ra thì nàng cũng không biết, hại nàng như vậy, thật ra chỉ là một quyển sách bày binh bố trận mà thôi.
43 Thấy Bạch Trì Hữu hùng hổ như vậy, Vũ Phượng rụt cổ lại, chủ nhân hình như không vui, không phải vì mình quấy rầy mộng đẹp của người ta chứ.
“Tịch lão đâu.
44 Thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt, đã hơn hai tuần lễ ở Trì Gia Sơn! Mà lúc này, Hoa Tiểu Nhã đang đeo một bao cát tự chế mà chạy, Bạch Trì Hữu đang nằm trong viện hóng gió cũng hé mắt, hắn chưa từng thấy cách chạy như vậy bao giờ.
45 Thấy mình đi đến giữa đường,nha đầu Hoa Tiểu Nhã bắt đầu chạy, “Sư phụ, cứu ta ——”
Nàng đã sớm nhìn ra không giống bình thường, hơn nữa, trên đất cũng không có bóng, vậy đã nói rõ, có thể nàng ta là yêu ma hay quỷ quái không sạch sẽ.
46 Sắc mặt Bạch Trì Hữu biến đổi, sau đó tiếp tục đi về phía trước, “Đi thôi. ”
“A?” Hoa Tiểu Nhã không phản ứng kịp, sao sư phụ vẫn đưa mình đi nhỉ?
“Đi theo phía sau ta, ngươi sợ cái gì?” Giọng nói của Bạch Trì Hữu lộ ra một chút thở dài.
47 Trên mặt Hách Liên Kình Thiên lộ vẻ thất vọng sâu sắc, “Nhưng mà, ngày đó ——”
Bạch Trì Hữu bưng chén rượu nhấp một ngụm, rồi lạnh lùng đặt chén rượu xuống.
48 “Gương mặt ngươi lạnh lùng như vậy cho ai xem?” Hách Liên Diệu Sở ngắt lời hắn, cười lạnh, “Ta còn lâu mới tin chuyện ma quỷ của ngươi ——”
Hoa Tiểu Nhã cau mày, thật sự không nhìn nổi! Đối với một người làm phụ thân cặn bã như vậy, nàng nhìn không nổi nữa!
Hoa Tiểu Nhã sải bước ra ngoài, tay Bạch Trì Hữu nắm vào không trung, không ngờ, hắn vẫn chậm một bước.
49 “Thái tử, có chuyện gì không?” Hoa Tiểu Nhã bước tới, trong lòng âm thầm kêu hỏng bét.
Nhưng ý nghĩ vừa xoay chuyển, Thái tử điện hạ này văn nhã như thế, chắc hẳn sẽ không làm gì mình, chi bằng tự nhiên phóng khoáng một chút sẽ tốt hơn.
50 Nhìn lại Bạch Trì Hữu, hắn lại vẫn ở đây ngẩn ngơ nhìn cô gái đang nhảy múa.
Quả nhiên, sức hấp dẫn của mỹ nữ thật đúng là to lớn, người có thể khiến cho sư phụ mình, Thiên sư đại nhân nhìn không chớp mắt như vậy, thật không đơn giản.
51 Không biết bao nhiêu tuổi, còn có bộ dáng một đám vô công rỗi nghề như vậy!
Hoa Tiểu Nhã cũng không quan tâm người khác đùa giỡn, từ từ ngồi xuống bên bờ sông, nơi này thật nhiều nông phụ đang giặt quần áo, có người thả hoa đăng bên bờ bên kia, ở giữa mặt sông, có một cây cầu đá hình vòm.
52 Giọng nói mang theo vẻ vui mừng và cảm động.
“Lạc, anh đã đến rồi. ”
Nếu như nói đời trước, hắn và nàng không thể lựa chọn đường sống, vậy thì đời này, không phải nàng có thể cùng hắn quy ẩn sơn lâm, bạc đầu giai lão sao?
Toàn thân Đông Lạc cứng đờ, nữ nhân này mặc dù cho hắn cảm giác hơi chút ưa nhìn, nhưng mà, ôm ấp yêu thương như thế này cũng không khỏi quá sớm chứ?
Đông Tương Nhi há to miệng, số đào hoa của đại ca mình, cuối cùng cũng tới rồi sao?
Đông Lạc muốn đẩy nàng ra, nhưng nàng lại ôm rất chặt, nước mắt chảy xuống vương trên áo, làm ướt vạt áo hắn.
53 Thấy ca ca mình nhìn chăm chú theo bóng lưng người ta, Đông Tương Nhi khẽ lắc đầu, “Đại ca, thật ra thì, muội cũng đói bụng rồi. ”
Đông Lạc đương nhiên hiểu tâm tư của muội muội mình, nhưng mà, cô nương kia, rất khiến người ta thương yêu, không phải sao? Có lẽ chỉ có vẻ mặt điềm đạm đáng yêu vừa rồi của nàng, giọng nói ôn hòa, mới làm hắn xúc động, vậy nên khiến hắn có một cảm giác thôi thúc muốn bảo vệ nàng.
54 Vừa ra ngoài, lúc này mới phát hiện, thì ra là hắn, “Sao huynh lại ở đây. ”
Đông Lạc cười, vẻ hòa nhã trên gương mặt có một nét dịu dàng khiến người ta mê say.
55 Tay cầm sợi tơ nhân duyên run lên, bên kia, quả thật có người đang cầm ——
Chỉ có điều, trên cây cầu uốn cong, xuất hiện một cảnh tượng người khác không nhìn thấy!
Tay Hoa Tiểu Nhã, cứ run lên, nàng đột nhiên không muốn nhìn nữa!
Nhân duyên? Dường như không còn quan trọng.
56 Lộ rõ dáng vẻ nữ hán tử!
Bạch Trì Hữu đột nhiên rất muốn biết, tiểu đồ đệ bị chèn ép này, hôm nay rốt cuộc có phải muốn nghịch thiên hay không!
“Nói xem, sau này còn phạt ta chạy một trăm vòng nữa hay không?”
Bạch Trì Hữu: “……”
Được thôi, nàng quả thật muốn nghịch thiên.
57 Hoa Tiểu Nhã biết sư phụ tức giận, nhưng, nhưng không biết lí do vì sao, nàng cho rằng vừa rồi mình đã đại nghịch bất đạo rồi.
Mà, Đông Lạc, cũng cảm nhận được địch ý trong mắt Bạch Trì Hữu.
58 Chẳng trách, vậy sao vừa rồi Đông Lạc có thể nhận ra chứ? Nàng chưa hỏi, nhưng mà, hắn biến hóa như vậy thật tốt, trên đường lớn không thể tạo phản chút sao?
Hoa Tiểu Nhã cũng học dáng vẻ của các cô nương khác, cầm hoa đăng lên đến ngồi bên bờ sông.
59 Khóe miệng Bạch Trì Hữu mang theo vài phần lạnh lẽo, bất kể có bao nhiêu nợ phong lưu, hắn cũng có bản lãnh khiến bọn họ hóa thành tro bụi.
Hoa Tiểu Nhã vẫn không dám nói nửa lời, dù sao nàng vẫn cảm thấy, sư phụ hình như hơi, khụ khụ, âm hiểm!
Tối nay hắn, hình như không đúng lắm thì phải?
Chẳng lẽ, hắn cũng biết, có chuyện tơ hồng Nguyệt Lão đó?
Hoa Tiểu Nhã nghĩ tới đây, quyết định ngả bài, “Sư phụ ——”
“Ừ.
60 “Hả?” Hoa Tiểu Nhã không biết tại sao lại nhìn mỹ nữ khác với ánh mắt có chút oán hận, yếu ớt bước về phía Bạch Trì Hữu.
“Ngồi xuống. ”
Hoa Tiểu Nhã lại yếu ớt đứng bên cạnh hắn.