21 Hoa Tiểu Nhã chớp chớp mắt, không thể nào, lúc đối phó với mình, thủ đoạn cao như vậy với mình, sao đối phó với yêu quái này, lại yếu đuối như vậy?
Quả nhiên, bị thương luôn là người yếu!
Không được, nàng phải mạnh mẽ lên a, a a!
“Úi chà, quả là mỹ vị.
22 “Ngươi thử nói thêm ba tiếng ta ghê tởm xem!” Con ngươi Lãnh Họa Thu nhíu lại, cắn lấy môi nàng như trừng phạt –
Thân thể Hoa Tiểu Nhã cứng ngắc càng thêm run rẩy dữ dội.
23 Đây sẽ không phải là hang ổ của xà yêu chứ?
“Ngươi tỉnh rồi!” Một nữ xà yêu nửa thân dưới là mình rắn, nửa người trên là người bình thường “đi” tới đây, nàng đi tới dáng vẻ thướt tha, ngực tròn trịa lộ rõ, giọng nói mang theo mấy phần ý cười nhạo, “Vương nói, chờ ngươi tỉnh lại thì đến gặp ngài.
24 Tỷ tỷ?” Hình Hỏa hơi cao giọng, mang theo vài phần cười như không cười, Xà vương Lãnh Họa Thu ở bên cạnh vốn đã vài phần đen mặt, giờ phút này gương mặt lại có chút hả hê!
“Đúng vậy, nhìn ngươi tuổi cũng không lớn, gọi ngươi là tỷ tỷ cũng không quá đáng chứ?” Hoa Tiểu Nhã chớp mắt lại chớp mắt, cũng không tin, nàng nhỏ tuổi hơn mình!
Đôi giày màu đỏ của Hình Hỏa kia chạm đất, chậm rãi ưu nhã đứng lên, từng bước từng bước xuống cầu thang đi về phía Hoa Tiểu Nhã.
25 Hình Hỏa gật đầu một cái, “Người ư, ngươi có thể đưa đi, nhưng, kết giới này ngươi phải bớt đi một trăm năm. ”
Lãnh Họa Thu híp mắt, không nói lời nào, nhìn Bạch Trì Hữu, yêu giới, nếu kết giới giảm đi một trăm năm, Yêu vương có thể tự do xuất nhập nhân giới!
Bạch Trì Hữu híp mắt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Hình Hỏa, “Ngươi muốn đến nhân giới làm loạn sao?”
“Cũng đã rất lâu rồi không đi dạo nhân giới, không phải sao?” Hình Hỏa lười biếng buông tay.
26 “Bạch Trì Hữu?”
“Bạch Trì Hữu ——”
“Hử?” Rốt cuộc Bạch Trì Hữu cũng phát ra được một âm tiết đơn.
Hoa Tiểu Nhã ho nhẹ một tiếng, “Chuyện đó, ngươi có thu đồ đệ không?” Hỏi cẩn thận, vẫn ghé trên lưng mai hoa điểu, nắm chặt lấy đuôi nó.
27 “Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn là nữ? Hắn vốn là một nam phượng danh xứng với thực. ” Lão Ô Quy vừa nói vừa thở hồng hộc, thanh âm đã dần dần xa tắp.
Hoa Tiểu Nhã không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại vẫn thưởng thức cái mông điểu trước mặt kia, cái đuôi sặc sỡ đẹp mắt như vậy, lại là công! Chẳng trách lại ám toán mình! Mình chẳng những xung khắc với nam nhân, còn xung khắc với cả động vật giống đực!
Biết giữ miệng, nằm yên trên mai Ô Quy không động đậy nữa.
28 *Thiên thê: thang trời, cầu thang cao
“Giờ Dậu chưa lên tới nơi, cũng không cần nghĩ tới chuyện bái ta làm thầy!” Thanh âm lạnh lùng truyền đến, Hoa Tiểu Nhã vừa nghe đã biết chính là Bạch Trì Hữu kia! Hắn vậy mà quăng mình xuống! Thật đáng hận!
Hoa Tiểu Nhã hừ lạnh, “Không phải chỉ leo núi thôi sao! Ta đây leo núi rất lợi hại! Ngươi cũng đừng xem nhẹ ta!” Nói xong, xắn tay áo, hướng bậc thang phía trước đi tới ——
“Chủ nhân, nàng chỉ là một cô nương yểu điệu, có thể leo lên thiên thê không?” Lão quy cuối cùng không đành lòng, thanh âm run rẩy hỏi.
29 Vốn dĩ Hoa Tiểu Nhã cũng chỉ mặc một bộ váy áo rất mỏng. Hôm nay, khí trời đột nhiên như vậy. Hoa Tiểu Nhã bắt đầu chửi má nó, kẻ nào thiết kế ra cái thiên thê bỏ đi này chứ? Biến thái như vậy, muốn rét chết người ta sao?
Bước chân cứng đờ, nàng không thể làm gì khác hơn là nhảy ——
Một chữ, lạnh.
30 “A ——” Hai tay Hoa Tiểu Nhã làm thành hình cái loa, đặt ở miệng, lớn tiếng hô lên, “Chết thì chết, những chuyện cũ kia cũng cho qua đi! Ta không bao giờ… nợ các ngươi nữa, bất luận kẻ nào!”
Giải thoát, cũng tốt!
“Ngươi nợ rất nhiều người sao?” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng, khiến cho sống lưng Hoa Tiểu Nhã cứng đờ, sao hắn lại ở đây??
Đột nhiên quay đầu, Hoa Tiểu Nhã kinh ngạc thấy Bạch Trì Hữu xuất hiện sau lưng mình, không hiểu hỏi, “Đây, không phải là thiên đường sao? Sao ngươi cũng ở đây?”
“Thiên đường?” Khóe miệng Bạch Trì Hữu nhếch lên, mang theo vài phần tiêu sái, “Ngươi thiếu nhiều người như vậy, làm sao có thể bình an lên thiên đường?”
“Ngươi ——” Hoa Tiểu Nhã nổi đóa, nhưng mà, nơi này không phải thiên đường, vậy là nơi nào?
“Nơi này là Trì Gia Sơn của ta.
31 Vừa muốn nhận lấy cá nướng, Vũ Phượng đã một tay đoạt mất, cái mào hoa mai trên đầu mang theo vài phần không phục, “Chê chúng ta nướng cháy thì tự mình nướng đi!”
Hoa Tiểu Nhã tay bắt hụt, vo vo nắm đấm, “Tự nướng thì tự nướng!”
Nói xong, cầm cá bên cạnh lão Quy lên, nhanh nhẹn xử lý!
Nướng, ai không làm được? Trước kia mình không phải thường ra tay đi ăn đồ nướng sao!
Thấy nàng xử lý nhanh nhẹn như vậy, chẳng có dáng vẻ sợ sệt e ngại gì của một tiểu cô nương, Vũ Phượng phẫn nộ ăn liền hai con cá ——
Thu thập xong cá, Hoa Tiểu Nhã ngẩng đầu hỏi, “Có muối và gia vị gì đó không?”
Lão Quy ngại ngùng lắc đầu, “Cái này, không có ——”
“Chậc, không biết làm thì vẫn là không biết làm, giả bộ cái gì!” Cái miệng của Vũ Phượng tiếp tục châm chọc ——
Hoa Tiểu Nhã cũng không để ý đến hắn, giơ tay lên hơ cá trên lửa nóng từ từ nướng! Đốt nướng quan trọng nhất chính là lửa nhỏ, lật đều ——
Mùi thơm bốn phía ——
Vũ Phượng trợn to hai mắt nhìn cá nướng vàng ươm, nuốt nước miếng cái ực ——
Mùi vị này, thật là một chữ, thơm!
“Cho ta ăn.
32 Đang lúc Hoa Tiểu Nhã âm thầm tuyên thệ, sau này nhất định phải làm cho người khác vì mình thương tâm, mình không thể bị người khác làm tổn thương thêm nữa ——
“Ngươi còn muốn nhìn lén bao lâu?”
Rốt cuộc, tiếng sáo của Bạch Trì Hữu ngừng lại, liếc mắt một cái đã thấy Hoa Tiểu Nhã ở bên cạnh nhìn lén.
33 Tắm rửa thay y phục? Nói đúng hơn là, muốn mình giúp hắn tắm?
Có đạo lý không a? Nói đúng hơn là, muốn mình phục vụ hắn tắm?
“Ngươi không phải vừa mới nói phục vụ vi sư sao? Chẳng lẽ đây chỉ là lừa vi sư?” Thanh âm Bạch Trì Hữu hơi lạnh, lẽ ra nên trừng phạt, về phần trừng phạt thế nào ư ——”
“Ta tắm ——” Hoa Tiểu Nhã vội vàng ngắt lời Bạch Trì Hữu, “Ta tắm giúp người!”
Tắm thì tắm, chẳng lẽ nàng còn sợ nhìn nam nhân ở trần sao? Trước kia đừng nói nhìn nam nhân ở trần! Đến cả nữ nhân không mặc gì cũng từng nhìn rồi!
Dù sao, cũng không phải là bị hắn nhìn!
Bạch Trì Hữu dừng một lát, “Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn, vô cùng chắc chắn!” Hoa Tiểu Nhã gật đầu một cái, cười đến vô cùng ưu nhã, “Sư phụ, mời lão nhân gia?”
Nói xong làm tư thế người phục vụ thường làm ——
Bạch Trì Hữu quan sát Hoa Tiểu Nhã một lúc, đứng lên, đi ra ngoài ——
Phía sau cây mai cách nhà gỗ không xa, có một hoa mai trì, từng cánh hoa mai bay trên hồ nước, nước quanh năm luôn ấm.
34 Đôi môi xinh đẹp của Bạch Trì Hữu cong lên thành một nụ cười, mở mắt ra, cười như không cười nhìn nàng.
“Người ta cứu vốn là một người ngu dại, bây giờ lại đột nhiên trở nên lanh lợi.
35 Bàn tay nàng hơi lạnh, mang theo mấy giọt mồ hôi, nằm trong lòng bàn tay hắn, có cảm giác hơi man mát. Bạch Trì Hữu híp mắt, đôi mắt lạnh như băng mang theo vài phần tức giận, “Một trăm vòng —— “.
36 Rèn luyện phát triển bàn chân?
Cái tên điểu ngốc này!
Hoa Tiểu Nhã nhún nhún vai, hắn thích chạy theo thì cứ chạy đi, nhìn đôi cánh màu đỏ đằng sau hắn cứ nhấp nha nhấp nháy, chạy thật đúng là tức cười.
37 Quá đáng ghét, có đạo lý không đây?
Hoa Tiểu Nhã thở dài, trong thanh âm đáng thương mang theo vài phần giận dỗi, “Biết rồi. ”
Bạch Trì Hữu lắc đầu, sải bước đi ra ngoài ——
Chờ Hoa Tiểu Nhã đáng thương tiêu sái bước ra, lại vừa lúc bên ngoài nắng gắt, khiến nàng có một cảm giác bi thương sâu sắc.
38 Thật vất vả túm được một cu li miễn phí, Hoa Tiểu Nhã đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhanh nhẹn thái thịt xào rau ——
Có cu li thật đúng là không tệ, nhìn xem, chỉ chốc lát, bốn món một canh hoàn mỹ đã hiện ra trên bàn ăn.
39 Vũ Phượng đã sớm giật khóe miệng kịch liệt, tựa như đang ai oán nhìn Hoa Tiểu Nhã!
Nữ nhân này rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Khóe môi Bạch Trì Hữu nhếch lên, cười như không cười nhìn về phía Vũ Phượng, “Ngươi lại ăn trộm bạch mục ngư trong hồ của ta?”
Vũ Phượng rụt cổ, trong lòng âm thầm suy nghĩ, ai kêu ngươi không làm thịt chứ! Ngày nào cũng ăn chay chán chết ta.
40 Được, Ta biết rồi. ” Bạch Trì Hữu gật đầu một cái, bỏ kết giới, đứng lên, đi vào trong nhà ——
Hoa Tiểu Nhã nhìn bóng lưng hắn, miệng mếu máo, dọn dẹp chén đũa, bắt đầu rửa chén ——
Ngón tay chạm vào nước, hơi hơi đau.