81 Không biết dùng cách gì tra được chỗ ở của Lê Chanh, phóng viên đứng đầy đầu cầu thang và dưới lầu, Tống Giai ấn cái trán, lúc này mới nhớ tới hiện nay nghệ sĩ nhà mình còn ở tại ký túc xá trường học, mà nơi này tình hình chung là không phòng bị được phóng viên.
82
《Trạm Báo ba hoa 》là một tờ báo mạng mang tính chất giải trí, nhưng cung cấp bình luận tức thời quần chúng, cho nên tại trong bốn giờ ngăn ngủi trước khi thu được chân tướng, trùng kích của tờ báo cũng không có mang tới bao nhiêu gây trở ngại cho tiền đồ của Lê Chanh,
ngược lại bởi vì việc này được phần lớn chúng quần thể dân thiên hướng thế hệ trung lão niên mà khiến cho tên Lê Chanh xuất hiện tại càng nhiều trong miệng người ta —— nhưng mà trong những quần chúng trung lão niên phần lớn đều thích văn nghệ kịch sản phẩm trong nước hoặc đại kịch Hongkong thịnh hành trước đây, rất ít đặt ánh mắt ở phim điện ảnh Hollywood, cho nên xem tin tức này cũng chẳng qua cảm thán một câu “Giới giải trí loạn quá”.
83 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mí mắt Từ Nhiễm giật giật, mấy người nữ cùng đồng hành Lưu Quân Lệ, Võ Tước, Cổ Tân Như song song cùng một chỗ, hối hận trong lòng liền không cần phải nói, như thế nào liền tiếp nhận cái nhiệm vụ như vậy? Ở lại nơi này hai tuần, da đều phải tuột rồi?!
Nghĩ như vậy, Từ Nhiễm liền nhịn không được liếc mắt nhìn Lê Chanh một cái, ánh mắt lướt qua ở trên làn da đối phương một cái, lại cúi đầu nhìn nhìn hai tay của chính mình, nhìn thế nào đều thô ráp lắm so với người ta, vì thế một lát sau, Từ Nhiễm yên lòng rồi, không biết sao lại thế này liền chẳng biết tại sao nghĩ thông rồi.
84 Vừa qua khỏi giữa trưa, ba chiếc xe tải khí thế hào hùng chạy chầm chậm trên đường núi lồi lõm, lại nhìn một chiếc xe hơi khá lỗ rõ thân phận đằng trước —— nhưng mà đường núi khó đi, trên cửa kiếng xe của cửa xe cũng đều dính không ít phân chim xám xịt, giống như là muốn hòa vào cảnh sắc của núi Đại Đoan.
85
*thổ bao tử: nhà quê, hai lúa
Bởi vì các loại QQ, Weibo cập nhật liên tục, tỉ lệ scandal đưa ra ánh sáng của Lê Chanh luôn luôn là cực kỳ cao, cũng bởi vậy người chưa xem qua tin tức giải trí cũng biết có một thủ khoa đại chọc trong một hai tháng tham gia đóng vai phụ phim Hollywood nước Mỹ vừa mới nổi tiếng, vốn tưởng rằng là gian khổ phấn đấu, lại không nghĩ rằng đằng sau lại tuôn ra tin tức có thể bị bao nuôi, rốt cuộc là ai bao nuôi? Đàn bà giàu có? Hay là…… cậu ấm giàu có?
Lê Chanh ngồi xổm trong nhà lướt web, sau khi nhìn mấy cái, liền không hề chú ý phỏng đoán vô căn cứ của đám dân mạng nữa.
86 Lục Man Thành rộng lớn người cũng nhiều, gần như khắp nơi là bán dạo, suy nghĩ một chút, Lê Chanh vẫn là mua một tấm bản đồ thế giới tại hàng rong của Lục Man Thành, tìm đúng đường một đường thẳng tới khách điếm.
87
“Trước chiến đấu một bầu rượu, dũng khí phá trời xanh, trước khi ngủ một bầu rượu, cuộc sống như thần tiên”.
Trong Lục Man thành một tòa thành cổ đột ngột truyền ra một câu nói như vậy khiến người khác chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
88 Tống Giai vừa cầm di động lướt Weibo vừa gõ cửa của phòng thuê của Lê Chanh hai mươi phút, rơi vào đường cùng vị người đại diện này gần đây bị vây trong trạng thái bôn ba lái xe trở về nhà lấy ra cái chìa khóa, mới mở ra cửa phòng.
89 “……. Liền ngày mai, ngày mai để cậu ta tới thử quần áo, tôi nhìn nhìn hiệu quả, đúng, cứ như vậy”. Khương Ngọc Sinh cúp điện thoại, phun ra một hơi, trên bàn công tác trước người gã đặt một cái điều khiển từ xa, lại nhìn trong màn hình phía trước thế nhưng chiếu bộ phim《hạm đội Ngân Hà》, mà hình ảnh cuối cùng lại dừng hình ở một màn cuối cùng Eddie lên sân khấu.
90
Trên bàn đốt đèn như đậu.
đèn như đậu
Rượu đã lạnh.
Lê Chanh nâng lên chén ngọc chạm vào miệng, trên mặt bạch ngọc (trắng nõn như ngọc trắng) đầu mày hơi nhướn, cũng chỉ một mái tóc dài xẹt qua bên tai, “A”.
91 Đào Hồng là một cư dân bản xứ của Lục Man thành, ba đời tổ tiên y đều là sinh sống tại Lục Man thành, một nhà già trẻ chứng kiến hưng suy của tửu lâu Lục Man thành, nhắc tới trong tất cả tửu lâu, chỉ có là Cá Cựu lâu có thể truyền thừa trăm năm không sụp đổ, vẫn kéo dài tới nay, tửu lâu Gia Thường này chính là đầu tiên.
92 Khương Ngọc Sinh ngáp một cái chà chà tay, thời tiết tháng mười một đã dần dần chuyển lạnh rồi, nhưng mà khoảng thời gian này mặc cổ trang đúng lúc, đây cũng là nguyên nhân gã tận lực tranh thủ tới vốn đầu tư trước tháng mười một.
93 Quay lại đoạn ngắn của thanh y tiểu tư, nhân viên công tác kéo dây cáp cởi xuống dây thép trên người Lê Chanh, nhìn một cái vị trí mắt dây thép trong đó, sắc mặt cổ quái gãi gãi đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lê Chanh một cái, lòng nói này nhưng kì quái.
94
*bản nhân = chính chủ, chính người đó, người thật
Dũ thương đan cấp hai và sinh huyết đan cấp ba, vừa nghe tên liền biết tác dụng gì rồi, có thể nói hai loại đan dược này đều là cùng loại phẩm cấp trong phương diện đẳng cấp thấp nhất, nhưng bởi vì tính chất đặc biệt rất nhanh kín miệng vết thương và rất nhanh hồi máu miễn cưỡng bị liệt vào cấp hai cấp ba, thực tế loại vật này dùng ở trong lúc ở trong chiến đấu đúng lúc khép miệng viết thương, đúng lúc bổ máu mới tính có giá trị lớn, cho nên rất nhiều luyện đan sư cũng không sẵn lòng luyện chế đan dược cấp thấp nhất trong phẩm cấp đan dược.
95 Đêm nay, sinh viên lớp hai khoa Y của đại học A đều không ngủ ngon, buổi sáng thức dậy một người hai người mắt thâm quầng, trước kia lúc Lê Chanh là thủ khoa đại học những người này cũng liền hơi chút chú ý một phen, cũng sẽ không quá mức sùng bái, nhưng mà từ lúc Lê Chanh bắt đầu bộc lộ tài năng, bất kể là tin tức rợp trời, hay là phát sóng của《rất gần núi Đại Đoan》, đều làm cho người ta chính là thích thú.
96
*đặc hiệu: hiệu quả đặc biệt
Ông lão bên cạnh run rẩy một chút, nhìn nhìn khuôn mặt non nớt của Lê Chanh, lại liên hệ toàn bộ đối thoại của hai người, đáy lòng cho ra một cái kết luận cực kỳ xấu, hẳn là thực tập sinh rồi!
“Nếu không thì vẫn là chủ nhiệm ông châm cho tôi đi…….
97
Y tá không biết chính mình vào phòng phẫu thuật như thế nào.
Khi đồng nghiệp bên trong chờ xem cô đưa ra túi máu, da mặt cô co rúm một chút, vươn tay, lòng bàn tay chỉ có một viên thuốc viên.
98
Lê Chanh: “……. ”. Lê Chanh cảm thấy chính mình nhất định là say rượu rồi.
Cái nhẫn này tới cực kỳ không đáng tin cậu cũng biết, nhưng giống hôm nay vậy, đột nhiên toát ra tới sinh vật vẫn là lần đầu, có thể giải thích sao?
Lê Chanh ngồi xổm xuống nhìn con chó.
99 Mới vừa quay xong phân cảnh cuối cùng, tranh thủ một hai ngày rãnh rỗi, tiềm chất trạch nam của nội tâm Lê Chanh phát tác, cơ bản là không dự định đi ra ngoài, thiếu niên hơi hơi nheo mắt dí sát vào màn hình, trên màn hình máy tính đang hiển thị một cuốn tiểu thuyết.
100 Nói hối hận sao, cũng không đúng hẳn, nếu lúc trước không có lựa chọn như vậy, cuộc sống của chính mình những năm đó sẽ không thuận buồm xuôi gió, nhưng nhìn thành tựu hiện tại của người họ Lê, không hâm mộ là giả.