101 Lê Chanh còn tại trong một mảnh vô tri vô giác, cho tới khi chị Tống đột nhiên gọi điện thoại tới, cái gì cũng không nói, chính là muốn cậu bất kể thế nào cũng không thể đi ra ngoài, lúc này thiếu niên đơn thuần mới cảm giác được chính mình có thể là lại đã xảy ra cái gì rồi.
102 Thành phố Lang tỉnh Cam Cật bị nhận định tiếp cận dải địa chấn lại tách ngoài dải địa chấn, bình thường cũng chưa bao giờ phát sinh động đất quá lớn, thậm chí còn ở khi tỉnh Xuyên Hỗ phát sinh động đất liên tiếp, bên này cũng chỉ là bị dư chấn ảnh hưởng tới, nhưng mà khiến người ta bất ngờ, tại trong mùa sắp Tết này, thành phố Lang cư nhiên sẽ phát sinh một trận động đất 7,5 độ richter, không biết nhiễu loạn cuộc sống của bao nhiêu người.
103 Nếu như nói các phương thế lực trong giới giải trí nhất định phải phân bạn hay thù, như vậy hoàn toàn có thể phân chia phạm vi lớn, vị dụ như công ty điện ảnh và truyền hình Kim Điển và công ty điện ảnh và truyền hình Thụy Tinh, tuy rằng bề mặt không lộ rõ, nhưng thực tế từ hơn mười năm trước sau khi công ty Thụy Tinh cướp mộ ca hậu (kiểu như diva ế)quan hệ của hai bên liền hàng năm bị vây bên trong cạnh tranh, công ty Kim Điển đề phòng công ty Thụy Tình, thường thường dùng thủ đoạn có thù báo thù, mà công ty Thụy Tinh, cũng ngầm xuống tay đối nghệ sĩ của Kim Điển.
104 Mười ba ngày sau động đất ở thành phố Lang, trên cơ bản công tác cứu viện của quân đội cũng đã kết thúc, hiện tại là giai đoạn trùng kiến sau thên tai, tuy rằng tin tức TV lúc nào cũng chú ý, nhưng tiết mục giải trí khác nhưng không có chịu ảnh hưởng quá lớn, chính là thêm rất nhiều người dẫn chương trình cầm cái micro treo bảng hiệu hội quỹ XX trên tay, cũng hết lòng hết sức.
105 Ban đêm cùng ngày vượt qua tháng ngày tới một cái ban đêm vui vẻ nhất, sau đó khi nằm ở trên cái giường giản dị, mặc kệ là người lớn hay là con nít đều không khỏi sinh ra một cỗ tình tự không nỡ, nguyên nhân gây ra là một bài hát của Lê Chanh, có lẽ là ảo giác, sau khi nghiêm túc nghe xong lau mặt mới phát hiện, trên mặt mình thế nhưng tất cả đều là nước mắt, lại có một chút cảm động thản nhiên, nhưng tại quanh người không tiêu tan.
106
Có câu nói, người nổi tiếng thị phi nhiều.
Còn có câu nói, chuyện này còn chưa xong đâu.
Ngay tại sau khi người đại diện Tống Giai phát biểu mấy câu, cô lại một lần nữa đăng lên tấm hình: một cái sổ tiết kiệm 110 vạn thuộc về Lê Chanh, một cái hợp đồng đóng phim ký với đoàn phim [Ngân Hà], một cái thù lao quay [rất gần núi Đại Đoan], cẩn thận tính tổng cộng hiện nay Lê Chanh nhận được phim, cũng liền cũng chỉ có hai bộ phim này, khiến người ta rung động nhất chính là, thù lao của đoàn phim Ngân Hà và rất gần núi Đại Đoan cộng lại cư nhiên còn chưa tới hai trăm vạn!
Nói cách khác kiếp sống diễn xuất hiện nay của Lê Chanh, chỉ vì tài sản cậu kiếm được chưa tới hai trăm vạn, mà trong những tài sản này, bị Tống Giai lấy ra năm mươi vạn quyên góp cho hội quỹ động đất.
107
“Tình huống gì thế này……. ”.
“Như thế nào lại nhắc tới chuyện đồng tính luyến ái?”.
Là người của tuần san Thanh Bình, tòa soạn báo nhỏ mới ra, không danh tiếng gì, lần này không phải bị người khác dùng làm mũi nhọn công kích chứ?
Phóng viên xung quanh còn có chút không thể tiếp thu, dù sao hiện tại người đứng ở trước mặt đã bị đổ oan rất nhiều rồi, căn bản không nên lại bị dư luận lên án, đây là tòa soạn báo của ai vậy, sao không chút lương tâm vậy chứ?
Nhưng mà theo đám người tản ra, mọi người vẫn là nhắm ống kính ngay người xuất hiện kế tiếp.
108 Lê Đại Mao hoạt động móng vuốt, dù sao cũng là thân thể của Thiên Ngao, hai móng vuốt cơ bản ngay cả cùng một chỗ, chỉ có thể dùng móng chân đánh chữ, nó nhẫn nại xóa sạch lịch sử chat đóng trang chủ, ngậm notebook quay về chỗ cũ, quay đầu lại liền thiếu niên tóc đen trong phòng ngủ say.
109 Ở trong non nửa cuộc đời Nghê Chỉ Nhạn, Đổng Ngải vẫn là một ngọn núi nhỏ không thể vượt qua, trong lúc hai người học đại học là bạn cùng trường cùng lớp, lại tại trận đấu Nhất Kì Khoái Nữ trổ hết tài năng, đối phương được hạng nhất, cô lại bởi vì vấn đề không đủ quảng khó khống chế âm thấp đoạt hạng hai.
110
Cô nhịn không được nghe một lần lại một lần, cho tới rốt cục nhớ tới cơm tối còn chưa làm, không khỏi một trận ảo não.
Uông Tình là cực kỳ nhiệt tình thích nghe nhạc, nhưng cô chưa bao giờ bởi vì nghe một bài hát mà quên mất ăn cơm, bởi vì cô đồng dạng cũng là một người ăn hàng, hơn nữa nhiệt tình đối đồ ăn càng lớn hơn phương diện hưởng thụ âm nhạc.
111
“Không cần khách sáo”.
Lê Chanh cúp điện thoại, ném khăn tay vào thùng rác, đi thằng tới phòng tắm, nửa giờ sau, thiếu niên tự tắm tới cả người đỏ lên, mặc một thân áo tắm rộng thùng thình xuất hiện ở tiểu các tầng cao nhất của chi nhánh thứ ba của tửu lâu Gia Thường, bởi vì này gian phòng này là lãnh địa chuyên chúc của cậu, trướng phòng (= kế toán) và tiểu nhị không có cậu gọi là sẽ không đi lên, cho nên Lê Chanh cảm thấy mặc áo tắm xuất hiện cũng không có gì.
112 Người tới hiển nhiên không nghĩ tới trọng tải của người mở cửa khổng lồ như thế, có hơi giật mình, lúc này Lê Chanh đi tới từ trong phòng, mắt nhìn ngoài cửa, bước chân dừng ở tại chỗ: “Ông chủ Từ?”.
113 Dù sao Nghê Chỉ Nhạn cũng là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đã lâu, danh tiếng tích lũy cực kỳ khá, lúc Lê Chanh đi tới gần cửa sau của hội trường concert, còn có thể nghe được trước sân khấu truyền tới tiếng gọi ầm ỉ ùn ùn kéo tới.
114 Lê Chanh trầm khí đan điền, rất nhanh thoát khỏi từ trong tâm tình khẩn trương, trong đầu nhớ lại lời bài hát của [Thiên Cơ], “Đầu bút bạc vẽ ánh trăng lạnh, lòng thuần khiết như mũi sắt nhọn…….
115
Dù sao loại topic kiểu này, xấp xỉ như Weibo vậy, có đôi khi người nổi tiếng rồi, cái quỷ gì đều vui vẻ toát ra.
Cho nên nhân số chân chính chú ý hai bài đăng này không nhiều lắm, cho dù xem rồi cũng coi như chuyện cười cho qua thôi, sau đó lại lục tục thêm mấy bài khoa trương ” Coi xong concert của chị Nhạn, tôi cảm thấy xương cốt có chút ngứa, không nghĩ tới về nhà đo một cái cư nhiên cao 5 cm, mẹ cũng không cần lại lo lắng tôi ra ngoài sẽ bị cười nhạo nữa!”, “Cảm giác làn da trắng lên rất nhiều”, “Mắt hết cận thị rồi!”……
Hay rồi, mới đầu còn hơi có một hai người cảm thấy có lẽ thật sự có chuyện này, nhưng là sau đó lại toát ra nhiều bài đăng vô lý kiểu như vậy, khiến người xem đều ê răng rồi, này tuyệt đối là xuyên tạc, đám hắc tử này có cần phải ra sức như vậy hay không?
Lê Chanh xem tình hình tiếp đó, cảm thấy hiệu quả cực kỳ tốt, cậu chính là người đầu tiên đăng bài “Xương có chút ngứa”, chủ ý là sau hai bài đăng trước đó làm lẫn lộn một chút tầm mắt của người khác, đừng đưa tầm mắt đều dồn hết trên người mình, nhưng mà cơn gió bất ngờ sau đó lại là bắt đầu, từ trước tới giờ Thiên Triều (= tung của đó) là ở trên mạng tán dóc thả rắm rãnh phát sợ, thi thoảng xem chuyện đùa như vậy liền nhịn không được cũng chen một chân vào.
116 Lê Chanh đi công ty là ngẫu nhiên, tuy nói non nửa năm nay là giai đoạn mậu dịch của hai giới (hiện đại và Đại Chấu giới) thịnh vượng phát triển, cậu cũng chỉ là một người đi lướt qua vận chuyển một chút hàng hóa, toàn bộ hành trình làm ông chủ rãnh rỗi, cơ bản trọng tâm đều đặt ở trong giới giải trí.
117 Diễn viên phối hợp kêu Hướng Thương, vai diễn chính là chú ba của nam chính Trần Sinh, đại khái là một thân thích bà con xa của đạo diễn Khương, bởi vì lần này là người mới của đoàn phim, trước đó cơ bản không có kinh nghiệm diễn xuất, cho nên khá được đạo diễn Khương “chăm sóc”.
118 Đi ra khỏi phim trường, ngày mai là thời tiết bắt đầu chuyển nóng, thần kỳ làm cho tóc gáy Lê Chanh dựng đứng lên nổi một thân da gà, dù tư duy chậm tiêu thế nào cũng có thể tưởng tượng tới kế tiếp chính mình sẽ trải qua cái gì.
119
Đạo diễn Khương nói ra ý định của mình với Tống Giai, nhận được đáp án có chút lệch cùng trong dự đoán.
Tống Giai: “Anh ta không phải diễn viên, tôi có thể đi hỏi một chút giùm đạo diễn, nhưng không thể cam đoan anh ta nhất định có thể sẽ ở lại đoàn phim”.
120 Thành phố Phong Giang có tám quận và một huyện tên là Tân Tri, Chu Chính Khải và mấy người Đại Hoa tử chính là tới từ trấn Võ Viên của huyện Tân Tri, trấn Võ Viên là khu nghèo khó số một số hai trong các làng quê và thị trấn của cả nước, cơ bản nhân viên chính phủ có thể lựa chọn khu vực nhậm chức cũng sẽ không lựa chọn hang cùng ngõ hẻm như vậy, đủ thấy rõ cuộc sống bần cùng của dân bản địa.